Dù vậy, tôi vẫn không nhịn được mà liếc nhìn cái túi đen đựng đầy tiền âm phủ, rồi hỏi:

“Lục Tiếu, cô thật sự tiêu được số tiền đó sao?”

Lục Tiếu cười khẩy:

“Tại sao lại không? Chẳng lẽ quy định chỉ có mình cô mới được tiêu tiền à?”

Tôi khẽ lắc đầu. Quả thật, người chết nào cũng có thể dùng tiền âm phủ, chẳng phải chỉ riêng tôi.

Thẩm Húc đột ngột đẩy tôi một cái:

“Thích Uyên, em biết xấu hổ chút đi. Tiền của Tiếu Tiếu thì cô ấy không được tiêu chắc?”

Các bạn học cũng lên tiếng:

“Tiếu Tiếu, thanh toán đi, người ta nói rồi, không sợ trộm cắp, chỉ sợ bị để mắt.”

Lục Tiếu liếc tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận:

“Thích Uyên, tôi luôn coi chị là chị họ, vậy mà chị cứ liên tục vu oan cho tôi. Tôi nói cho chị biết, đây là tiền của tôi, tôi không có lý do gì mà không tiêu được! Bây giờ tôi sẽ để chị tận mắt thấy tôi tiêu tiền thế nào!”

Lục Tiếu gọi nhân viên đến, chỉ vào cái túi đen:

“Thanh toán bằng tiền mặt.”

Nhân viên mở túi ra, sắc mặt lập tức cứng đờ:

“Thưa cô, cửa hàng chúng tôi không nhận tiền âm phủ.”

Lục Tiếu nhíu mày:

“Cái gì mà tiền âm phủ?”

Cô ta xoay người lại, vừa nhìn thấy số tiền trong túi thì mặt mày biến sắc:

“Chuyện gì đây… Sao bên trong lại là tiền âm phủ?!”

Lục Tiếu hoảng hốt, lập tức đổ hết tiền trong túi xuống đất, rồi cuống cuồng nhặt từng tờ lên xem, đầu ngón tay run rẩy không ngừng.

“Sao lại là tiền âm phủ được… Sao lại thế này chứ…”

Các bạn học vừa nhìn thấy bên trong là tiền âm phủ thì sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Chỉ riêng Thẩm Húc là còn cười cợt, nhìn Lục Tiếu nói:

“Tiếu Tiếu, hôm nay là Giáng Sinh, cô ấy đùa mọi người một chút thôi mà, mọi người tưởng thật rồi kìa.”

Những người khác nghe vậy cũng bật cười theo, có người còn vỗ vai Lục Tiếu:

“Tiếu Tiếu, tôi suýt nữa đã tin là thật đấy, haha.”

Thẩm Húc vẫn không nhận ra sắc mặt u ám của Lục Tiếu.

Các bạn học khác thì nhìn thấy Lục Tiếu vẫn đang điên cuồng nhặt tiền dưới đất, bèn lên tiếng:

“Tiếu Tiếu, đừng nhặt nữa, lát nữa sẽ có cô lao công đến dọn. Màn đùa cũng xong rồi, mau thanh toán đi, trời cũng không còn sớm đâu, bọn tôi còn phải về nhà.”

“Đúng đó, mai còn có tiết của cô chủ nhiệm, mà đến trễ là bị trừ điểm chuyên cần đấy.”

Lục Tiếu không nói một lời, chỉ liên tục nhặt tiền, ánh mắt quét qua từng tờ như thể không thể tin nổi vào mắt mình.

Một bạn học tỏ vẻ sốt ruột, kéo tay Lục Tiếu:

“Tiếu Tiếu, mẹ tớ đang gọi, cậu mau thanh toán đi, tớ muốn về nhà rồi.”

Lục Tiếu lập tức hất tay đối phương ra, tức giận gào lên:

“Nếu cậu sốt ruột như vậy thì tự bỏ tiền ra mà trả đi! Gấp gáp đi đầu thai à?”

Nghe vậy, sắc mặt bạn học kia lập tức tái mét, vô cùng khó coi.

“Lục Tiếu, bây giờ đã chín giờ tối rồi. Hơn nữa chính cậu nói là tặng quà cho bọn tôi,sao giờ lại bắt bọn tôi tự trả tiền?”

“Tiếu Tiếu, đừng nhặt mấy tờ tiền âm phủ đó nữa, đồ của người chết dùng, xui xẻo lắm.”

Thẩm Húc cũng đưa tay kéo Lục Tiếu đứng dậy.

“Tiếu Tiếu, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tiền của em đâu?”

Lục Tiếu chỉ vào đống tiền âm phủ dưới đất, nói:

“Đây chính là tiền của em.”

Mấy bạn học bật cười.

“Tiếu Tiếu, đừng đùa nữa. Đây là tiền âm phủ, sao có thể là tiền của cậu được? Mau thanh toán đi, bọn tôi thật sự không còn thời gian chơi tiếp với cậu đâu.”

Bỗng nhiên, Lục Tiếu quay phắt sang nhìn tôi.

“Thích Uyên, có phải chị giở trò không? Tại sao tiền của tôi lại biến thành tiền âm phủ? Rốt cuộc chị đã làm gì?”

Tôi bật cười đầy bất lực.

“Lục Tiếu, cô đang vô lý đấy à? Tiền của cô, tôi có thể làm gì được? Sao lại là tiền âm phủ? Chẳng phải đây là tiền của cô sao? Sao cô lại hỏi tôi?”

Lục Tiếu nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn lao tới túm lấy.