12
An Ninh nhắn tin đến:
“Du Du, cậu lên hot search rồi.”
Tôi mở điện thoại.
Lưu Nhược Lê đã đăng đoạn video tôi và Trì Diễn tranh cãi lên tài khoản cá nhân.
Tỏ ra đầy dáng vẻ “nữ chủ nhân”, cô ta lên tiếng chỉ trích:
“Cô Tô, làm ơn đừng quấn lấy bạn trai tôi nữa. Đừng vì yêu sinh hận mà ra tay đánh tôi.
“Nếu không, tôi sẽ giữ quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý.”
Thủ đoạn của Trì Diễn còn bỉ ổi hơn tôi tưởng.
Tôi lập tức chuyển video cho bộ phận pháp lý của tập đoàn Trì thị.
Xuất đơn kiện.
Sống lại một đời, não anh ta vẫn đầy nước như cũ, vẫn tin rằng tôi ra tay đánh Lưu Nhược Lê.
Tôi vốn không quan tâm.
Dù gì tôi cũng không thuộc giới giải trí.
Nhưng đám bạn bè của Trì Diễn thì không ngồi yên được.
Họ vốn dĩ đã đứng về phía anh ta.
Lại đem tôi của trước đây ra bôi nhọ.
Hàng loạt “giai thoại” được đào bới lại.
【Tô Du chính là con chó trung thành số một của A Diễn, anh ta đi đâu, cô ta theo đến đó, liếm đến phát sợ.】
【Nhà họ Tô phá sản từ sớm, cô ta bám theo Trì thiếu như một con chó nhỏ, chỉ chờ anh ta vẫy tay gọi.】
【Nghe nói cô ta tìm được một người đàn ông có vài phần giống Trì thiếu, chưa cưới đã sinh con, mơ mộng tìm người đổ vỏ.】
Tôi tức đến mức tay run rẩy.
Kiếp trước, mẹ Trì đón tôi về nhà họ Trì.
Bà nói tính cách Trì Diễn ngang ngược, muốn tôi theo sát anh ta.
Một cô gái sống nhờ dưới mái nhà người khác, sao dám không nghe lời?
Huống chi lúc đó, tôi còn trẻ, thật sự từng thích Trì Diễn.
Nhưng thời gian thay đổi.
Giờ đây, nghĩ lại, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
Giọng An Ninh đầy lo lắng:
“Du Du, cậu ổn chứ?”
“Chuyện nhỏ thôi, tớ sẽ xử lý.”
Kiếp trước, sau khi gả cho Trì Diễn, tôi chỉ quanh quẩn ở nhà chăm con, lo cho mẹ Trì ngày càng yếu đi.
Trong tay không có bất kỳ tài nguyên nào để tự bảo vệ mình.
Nhưng có người từng nói—
“Nếu một người phụ nữ nghèo nàn về tinh thần, luôn khao khát được yêu thương, quá mong muốn sự công nhận,
“Vậy thì dù cô ta có năng lực hay tài nguyên gì, cũng khó mà thoát khỏi nghịch cảnh.”
Ông trời đã cho tôi cơ hội sống lại một lần nữa.
Sao có thể dễ dàng để người khác giẫm đạp dưới chân?
13
Nhưng có người còn ra tay nhanh hơn tôi.
Trì Uyên không cho tôi cơ hội động thủ.
Anh ta trực tiếp dùng danh nghĩa tập đoàn, khởi kiện nhà họ Trì và Lưu Nhược Lê vì tội phỉ báng.
Một hòn đá khuấy động ngàn cơn sóng.
Cả giới thượng lưu hoang mang:
“Tập đoàn Vân Uyên là công ty công nghệ cao nổi tiếng quốc tế, giá trị thị trường hàng nghìn tỷ, vừa mới chuyển trụ sở về trong nước.”
“Tô Du là ai? Một tập đoàn đa quốc gia lớn như vậy lại ra mặt giúp cô ta?”
Lưu Nhược Lê nghĩ có người chống lưng.
Tôi lại không có chứng cứ.
Cô ta cắn răng chống đỡ đến cùng.
Nhưng tôi quá hiểu cô ta.
Ngay khi cô ta xuất hiện, tôi đã bật chế độ ghi âm và quay video.
Dù góc quay hơi lạ.
Vẫn có thể thấy rõ, chính bạn của cô ta – Tiểu Vân – là người ra tay trước.
Mọi chuyện lập tức đảo chiều:
【Nhìn thì tưởng Lưu Nhược Lê là bông hoa trắng ngây thơ, ai ngờ phía sau lại giật dây, còn lấy bạn bè làm công cụ, quá ghê tởm.】
【Tôi nói từ lâu rồi! Lưu Nhược Lê diễn dở tệ, vậy mà phim nào cũng đóng nữ chính.】
【Xem ra, cô ta chỉ diễn đạt nhất khi vu oan cho người khác.】
Tôi tiếp tục tung đoạn ghi âm Trì Diễn bênh vực Lưu Nhược Lê vô điều kiện.
Cư dân mạng không chịu nổi nữa:
【Gì vậy trời! Cái kiểu đầu óc này mà cũng làm tổng tài bá đạo á?】
【Đơn giản thôi! Từ khi sinh ra đã đầu thai trúng nhà tài phiệt!
Sợ hãi, Lưu Nhược Lê vội vàng xóa bài đăng trong đêm.
Nghe An Ninh nói, Trì Diễn đã lôi Tiểu Vân ra, bắt cô ta giải thích cho rõ ràng.
Tôi không để tâm.
Sau một trận “mưa gió”.
Tôi cuộn tròn trong lòng Trì Uyên, nghịch hàng mi dày rậm của anh ta.
Đồ đàn ông thối!
Vừa về nhà đã vội vàng lập công, suýt làm tôi trật eo!
Anh ta khẽ hôn lên má tôi:
“Cuối tuần về nhà cũ, em chuẩn bị xong chưa?”
Tôi khựng lại.
“Ông nội Trì tỉnh rồi?”
“Hử?”
Giọng điệu của người đàn ông này có chút nguy hiểm.
Tôi lập tức đổi giọng, dốc hết sức cầu sinh.
“Ý em là, ba anh, à không, ba CHÚNG TA dạo này khỏe hơn chưa?”
Chết tiệt, suýt nữa lại gọi ông cụ Trì giống kiếp trước.
Trì Uyên im lặng một lúc, rồi ôm chặt tôi vào lòng.
Không nói gì.
Hiếm thấy có lúc anh ấy trầm mặc như vậy.
14
Vừa sinh ra, Trì Uyên đã mất mẹ.
Cha già sức khỏe sa sút, quyền lực bị con trai trưởng thao túng.
Kiếp trước, tôi từng nghĩ ông cụ Trì hoàn toàn không quan tâm đến Trì Uyên.
Mãi đến lúc lâm chung, ông mới nắm chặt tay tôi:
“Du Du, con là đứa trẻ tốt, có thể ra nước ngoài giúp ta chăm sóc A Uyên không?”
Khi ấy, Trì Uyên đã mất đi đôi chân.
Bị cha của Trì Diễn ngăn cản, không được điều trị tử tế.
Thể xác lẫn tinh thần đều suy sụp.
Hoàn toàn mất đi ý chí sống.
Ông cụ Trì hôn mê suốt nhiều năm.
Trong khoảnh khắc hồi quang phản chiếu, biết tin con trai út sống khổ sở.
Ông định bảo tâm phúc của mình thông báo cho Trì Uyên ra ngân hàng ở nước ngoài lấy một tấm thẻ.
Trong đó có đủ tiền để anh sống cả đời.
Nhưng phát hiện tâm phúc đã phản bội.
Ông mới tìm đến tôi nhờ vả.
Ông kể cho tôi nghe một chuyện cũ.
Tôi không chút do dự mà đồng ý.
Sau tang lễ, tôi thực hiện lời hứa, xuất ngoại.
Trùng hợp, tôi và Trì Diễn đi cùng chuyến bay.
Anh ta đến châu Âu để đoàn tụ với mẹ con Lưu Nhược Lê.
Không ngờ, máy bay gặp tai nạn.
15
Hôm về nhà cũ.
Các chi nhánh trong gia tộc tụ tập rất đông.
Cả căn biệt thự ồn ào náo nhiệt.
Có kẻ tai thính mắt tinh, dò hỏi tin tức, mới biết Trì Uyên chính là thiếu gia nhà họ Trì bị đày ra nước ngoài năm xưa.
Lập tức, mọi người vây quanh anh như sao vây quanh trăng.
Dương Dương vừa xuất hiện, lập tức bị cả đám người tranh giành bế.
Sợ tôi ứng phó không kịp, Trì Uyên nhẹ nhàng đón con, như đang đeo một món phụ kiện trên người.
Đám họ hàng bắt đầu tâng bốc:
“Ông cụ hôn mê nhiều năm, chắc chắn là vì nghe tin cháu trở về nên mới tỉnh lại!”
“A Uyên à, cháu coi trọng tình thân như thế, sau này có làm ăn lớn, đừng quên giúp đỡ Tam thúc nhé!”
Tôi đảo mắt, chẳng buồn che giấu sự khinh thường.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, khi Trì Uyên sa cơ thất thế, chẳng ai trong số bọn họ từng đưa tay giúp đỡ.
Nhưng vừa thấy có lợi ích, lại chạy đến nịnh bợ.
Đúng là giả tạo đến phát ngán.
Tôi ra vườn hít thở không khí.
Không may, lại bắt gặp siêu xe của Trì Diễn đỗ ngay cổng biệt thự.
Lưu Nhược Lê nước mắt lưng tròng, giọng nói đầy ấm ức:
“A Diễn, em đã giải thích rất nhiều lần, em thật sự không cố ý giấu anh.”
“Em quá quan tâm đến anh, nên mới sợ Tô Du trở về sẽ cướp mất anh.”
“Hôm đó, khi thấy cô ấy, anh nói không quan tâm, nhưng tay lại suýt bóp gãy eo em.”
“Còn cả mặt dây chuyền Mobius mà anh không bao giờ chịu tháo xuống, em hỏi bạn thân anh rồi, đó là quà sinh nhật 18 tuổi Tô Du tặng.”
“Em sợ anh chưa quên cô ấy, nên mới để Tiểu Vân nói dối.”
Sắc mặt Trì Diễn càng lúc càng u ám.
“Ngoài chuyện này, em còn giấu anh điều gì không?”
“Không còn, em thề!”
Anh ta cười lạnh, rút điện thoại ra, đặt trước mặt Lưu Nhược Lê:
“Năm cấp ba, em ngã xuống cầu thang, nói là do Tô Du đẩy em.”
“Anh tin em. Nhưng gần đây, anh cho người điều tra lại.”
“Rõ ràng là em tự nhảy xuống.”
Sắc mặt Lưu Nhược Lê tái nhợt.
Tôi thầm kinh ngạc.
Trì Diễn bị mất trí à?
Trước đây, dù tôi nói gì, anh ta cũng mặc định tôi đang nói dối, chỉ tin tưởng Lưu Nhược Lê.
Chẳng lẽ cú tát lần trước đã vô tình đánh bay hết nước trong não anh ta rồi?
Chắc chắn là vậy.
Nếu không, một người hận tôi suốt hai kiếp như Trì Diễn, sao vẫn còn giữ mặt dây chuyền tôi tặng?
Lưu Nhược Lê càng khóc càng rối loạn:
“Nhưng, Tô Du đã không còn trong sạch nữa, cô ta sinh con với người khác rồi!
“Anh và cô ta, vĩnh viễn không thể ở bên nhau!”
Trì Diễn lạnh lùng cắt ngang:
“Câm miệng!”
“Trước đây tôi từng hiến tinh trùng ở nước ngoài. Cô ta thích tôi đến vậy, chắc chắn đã tìm đúng bệnh viện.”
Kiếp trước, Trì Diễn thà chết cũng không chịu cưới tôi.
Thấy mẹ Trì lấy cái chết ra ép buộc, anh ta lập tức đi hiến tinh trùng, còn ngông cuồng nói:
“Tô Du, đừng tưởng chỉ có cô mới sinh được con của tôi.”
Lẽ nào kiếp này anh ta lại giở chiêu cũ?
Vì cái gì chứ?
Nhưng giây tiếp theo, mặt Trì Diễn chợt biến sắc, như thể bị ai bóp nghẹt cổ họng.
“Không đúng! Kiếp này tôi chưa từng hiến tinh trùng…
“Vậy con của cô ta từ đâu ra?”
16
Khi Trì Diễn tìm đến tôi, Lưu Nhược Lê đã biến mất.
Anh ta kéo tôi vào một góc, giọng chất vấn:
“Tô Du, sống lại một đời, gan cô cũng lớn hơn nhỉ?
“Dám tìm một đứa trẻ giống tôi để giả làm con?”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Có bệnh thì đi mà chữa! Con tôi có cha ruột của nó, chẳng thèm loại đàn ông vô trách nhiệm như anh!”
Trì Diễn nhíu mày:
“Cô vẫn còn trách tôi?”
Tôi cười lạnh:
“Nghĩ lại kiếp trước xem, anh nợ con bao nhiêu.”
Lạc Lạc ra đời, Trì Diễn chưa từng ôm lấy một lần.
Thằng bé sinh non, sức khỏe yếu ớt, tháng nào cũng phải vào viện, anh ta chưa từng ghé thăm.
Lúc Lạc Lạc bị con trai của Lưu Nhược Lê đẩy xuống nước, anh ta không chần chừ mà nhảy xuống cứu con của cô ta.
“Ngay cả sinh nhật của Lạc Lạc, anh cũng chưa từng tham dự lần nào.”
“Vậy lấy tư cách gì mà nghĩ tôi sẽ sinh con cho anh lần nữa?”
Trì Diễn giận đến nghiến răng.
“Đó là kiếp trước! Tôi không biết cô bị người khác hãm hại mà phải lên giường với tôi.”
“Dạo gần đây, tôi phát hiện Lưu Nhược Lê lừa tôi, không nhịn được điều tra lại.”
“Mới biết, người hạ thuốc năm đó chính là cô ta!”
“Nhưng kiếp trước, cô ta bị cha ruột ép gả, không hiểu sao lại bị cô uống nhầm, rồi sinh ra con của chúng ta.”
Hóa ra là Lưu Nhược Lê!
Nghĩ đến đứa trẻ ốm yếu, chưa từng được hưởng tình yêu của cha.
Mũi tôi bỗng cay xè.
Tôi xoay người định rời đi.
Nhưng cổ tay bị siết chặt.
“Đừng đi! Tôi cho cô một cơ hội, chúng ta có thể cùng nhau sinh lại nó!”
Một người trước khi trở nên lạnh lùng, chắc hẳn đã từng ôm trọn niềm hy vọng.
Cơn giận của tôi bùng nổ.
Tôi vung tay, giáng một cái tát mạnh xuống mặt Trì Diễn.
“Anh không xứng đáng nhắc đến Lạc Lạc!”
“Nhìn anh, tôi có cảm giác như thấy một kẻ buồn nôn đốt giấy vàng mã cho chính sự buồn nôn của mình!”
“Ghê tởm đến cực điểm!”
Trì Diễn không cam tâm, còn muốn ngăn tôi lại.
Nhưng một bóng người khoác vest chỉnh tề, lạnh lùng đứng chắn trước mặt tôi.