Trước ngày cưới, vị hôn phu của tôi ngoại tình.
Tôi không làm ầm lên.
Chỉ lặng lẽ tháo nhẫn, sau đó leo lên giường với kẻ thù lớn nhất của anh ta.
Tần Vỹ cá cược với bạn bè rằng tôi sẽ nhanh chóng quay lại xin lỗi.
Anh ta khinh thường nói: “Chưa đến ba ngày, Cố Lệ Á sẽ khóc lóc năn nỉ tôi cưới cô ta.”
Thế nhưng ba tháng trôi qua, tôi vẫn hoàn toàn biệt tích.
Lần đầu tiên, Tần Vỹ là người chủ động gọi điện cho tôi: “Cô làm loạn đủ chưa? Mau cút về đi! Cô định dời ngày cưới đến bao giờ nữa hả?”
Lục Đình khẽ nhếch môi cười tà: “Tần Vỹ à, đã là vị hôn phu thì đừng để giận dỗi qua đêm, dễ bị người ta nẫng tay trên lắm đấy.”
Đôi mắt Tần Vỹ đỏ ngầu: “Lục Đình, là mày sao? Bảo Lệ Á nghe điện thoại!”
Lục Đình cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi mềm ướt của tôi: “Nghe không được đâu, vợ tôi lại ngủ mất rồi, hôn mấy cái cũng không tỉnh nổi.”
Tần Vỹ giận đến mức tái xanh mặt: “Lục Đình, mày là đồ khốn!”
Lục Đình cười khẩy: “Không ngờ đại tiểu thư xinh đẹp nhất thành phố A như Cố Lệ Á lại vẫn còn…
Thật phải cảm ơn ‘người chồng hụt’ như anh đấy, nhất định phải tặng một bao lì xì thật to mới được.”
01
Sinh nhật Tần Vỹ, tôi cố tình trang điểm thật quyến rũ, đầy gợi cảm.
Mang theo sự thẹn thùng và mong chờ, tôi bước vào biệt thự của anh ta —
Tôi định dành cho anh ta một bất ngờ.
Dù sao cũng đã đính hôn, cũng đến lúc để anh ta “toại nguyện”.
Nhưng từ phòng ngủ lại vang ra âm thanh khiến người ta không dám miêu tả.
Sắc mặt tôi lập tức tái mét.
Giọng ỏng ẹo của Tống Tiểu Mật vang lên: “Anh Vỹ, anh giỏi thật đấy! Nếu Lệ Á mà biết anh với em ở bên nhau, chắc tức đến nôn ra máu mất!”
Tần Vỹ cười khinh: “Đừng nhắc đến cái con tiểu thư giả thanh cao đó nữa. Đính hôn bao lâu rồi mà đến cái nắm tay cũng không cho.”
Tống Tiểu Mật tiếp lời đầy nũng nịu: “Em cũng là đại tiểu thư nhà họ Tống đấy, hay anh cưới em đi?
Em mới là người phụ nữ tốt với anh nhất, cưới Cố Lệ Á làm gì cho mệt xác?”
Tần Vỹ gật gù tự đắc: “Nếu cô ta không phải là thiên kim tiểu thư nhà họ Cố – đệ nhất mỹ nhân thành phố A, thì tôi đã chẳng thèm cưới!”
Tôi đạp tung cửa phòng, lặng lẽ bấm ghi âm lại toàn bộ: “Một là vị hôn phu của tôi, một là bạn thân nhất của tôi. Đúng là cặp đôi cẩu nam tiện nữ xuất sắc!”
Tần Vỹ hốt hoảng mặc lại quần áo: “Lệ Á, nghe anh nói đã… Bọn anh chỉ đang thảo luận về lý tưởng sống thôi!”
Tống Tiểu Mật thản nhiên chỉnh lại váy áo, chậm rãi nói: “Lệ Á, cô có là đại tiểu thư, là đệ nhất mỹ nhân thì sao?
Người đàn ông của cô vẫn ngoan ngoãn quỳ dưới váy tôi thôi!”
“Bốp!”
Tôi tát thẳng vào mặt Tống Tiểu Mật, nét mặt đầy khinh bỉ:
“Cô bạn thân tốt của tôi ơi, đúng là hạ tiện hết phần thiên hạ!” “Chỉ là một tên đàn ông yếu đuối vô dụng như vậy, Cô thích thì tôi nhường luôn cho. Đáng gì mà phải hạ thấp bản thân thế hả?”
Tống Tiểu Mật ôm lấy gương mặt sưng đỏ, ra vẻ yếu đuối đáng thương: “Anh Vỹ, anh thấy không? Cô ta dám đánh em!”
Tần Vỹ thì lại tỏ vẻ đạo mạo: “Lệ Á, em đừng vô lý như vậy nữa. Chúng ta cũng chưa cưới mà, đến tay em còn chẳng cho anh nắm, Anh với Tiểu Mật chỉ trò chuyện tâm sự thôi, có gì đâu mà ầm ĩ?”
Những lời của Tần Vỹ thật sự khiến tôi buồn nôn: “Tôi từng thấy người không biết xấu hổ,
Nhưng chưa bao giờ gặp ai mặt dày đến mức như hai người!”
Tần Vỹ vẫn tiếp tục biện hộ, mặt mày đầy vẻ chính nghĩa: “Lệ Á, em đừng gây chuyện nữa.
Anh chỉ mắc phải sai lầm mà đàn ông trên đời ai cũng từng mắc. Em với Tiểu Mật lại là bạn thân, sao không học theo Ngu Cơ và Nga Hoàng? Ba chúng ta sống hòa thuận, chẳng phải càng vui sao?”
Tôi thật sự muốn ói vì sự bỉ ổi của hai con người này: “Tôi đúng là mù mắt mới đi thích loại cặn bã như anh!”
Tần Vỹ lại ra vẻ chân tình: “Lệ Á, em hiểu chuyện chút đi, đừng gây rối nữa! Anh mà tức lên thì anh không nhịn đâu đấy. Anh đâu có tình cảm gì với mấy cô kia, Em và Tiểu Mật mới là tình yêu thật sự của anh!”
“Rầm!”
Tôi cầm lấy bình hoa bên cạnh, đập thẳng vào đầu Tần Vỹ: “Phù… Hai người đúng là vượt xa giới hạn khốn nạn trong tưởng tượng của tôi đấy!”
Tần Vỹ đưa tay sờ lên máu đang chảy ròng ròng trên đầu, không thể tin nổi: “Con tiện nhân này, cô dám đánh tôi?”
Tôi lạnh lùng ném chiếc nhẫn lên mặt anh ta, không hề có chút cảm xúc: “Tần Vỹ, đồ rác rưởi. Hôn ước của chúng ta kết thúc tại đây!”
02
Tâm trạng bực bội, tôi đến quán bar uống rượu giải sầu.
Trong lúc ngà ngà say, tôi vô tình đâm sầm vào một vòng ngực rắn chắc.
Tôi dùng ngón tay chọc chọc vào ngực người đàn ông: “Ồ… Cũng cứng đấy!”
Lục Đình nhìn dáng vẻ say khướt của tôi, ánh mắt dịu dàng như cưng chiều: “Lệ Á, em say rồi. Anh đưa em về nhé?”
Tôi ngẩng lên mới nhận ra là Lục Đình, vừa nhìn vừa bình phẩm: “Lục Đình? Là anh à? Giờ em mới phát hiện, anh đẹp trai hơn tên cặn bã Tần Vỹ nhiều!”
Lục Đình bật cười, cưng chiều: “Phát hiện giờ cũng chưa muộn.”
Tôi kéo lấy cà vạt của Lục Đình, nheo mắt lả lơi: “Lục Đình, anh có muốn hẹn hò với em không?”
Đôi mắt Lục Đình ánh lên ngọn lửa kìm nén, anh trầm giọng: “Lệ Á ngoan, đừng nghịch. Anh đưa em về nhà.”
Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Lục Đình, hơi thở nóng rực phả ra: “Anh không phải là kẻ thù không đội trời chung của Tần Vỹ sao? Chẳng lẽ anh thật sự không muốn hẹn hò với vị hôn thê cũ của hắn à?”
Ánh mắt Lục Đình lúc này như thiêu đốt…
“Lệ Á, anh sợ em khóc… anh sợ làm em tổn thương.”
Tôi ghé sát tai Lục Đình, giọng mang theo chút mê hoặc: “Cho anh biết một bí mật nhé…
Hắn ta thậm chí còn chưa từng nắm được tay em. Em trao tất cả cho anh, không cần anh làm gì cả. Miễn phí luôn đấy, anh còn không muốn à? Chúng ta cùng ‘cắm sừng’ hắn một cú đau điếng nhé?”