3

Thẩm Lẫm gào lên: “Không phải! Là cô, Giang Lê, là cô hại tôi!”

Mẹ tôi tức đến không chịu nổi, xông lên tát cho hắn một cái như trời giáng!

“Đồ súc sinh! Chính mày tự đâm đầu vào chứ ai hại mày!”

“Hôm nay nếu nhà họ Hạ không cho tôi một lời giải thích, tôi lập tức gọi báo chí đến!”

“Hạ phu nhân, tốt nhất bà nên xem lại camera giám sát, rốt cuộc là ai đã hạ thuốc Thẩm Lẫm!”

“Dù sao thì… thằng súc sinh đó ngay cả đàn ông cũng không tha kìa!”

Nghĩ tới cảnh Thẩm Lẫm vừa rồi ôm chân bảo vệ nhún nhảy, sắc mặt Hạ phu nhân trắng bệch, ánh mắt tràn đầy căm hận nhìn chằm chằm vào hắn.

Từ Mạt vừa khóc vừa nói: “Cô ơi, là lỗi của cháu, nhưng cháu thật lòng rất thích anh ấy… hay là cứ để cháu với anh ấy…”

“Cô im đi!”

Hạ phu nhân lập tức quát lớn, không chút do dự cắt ngang lời.

“Chuyện hôn nhân của cô mà cô có quyền quyết à!”

Tôi hiểu rõ, Hạ phu nhân vốn là người lấy chồng vào nhà họ Hạ, Từ Mạt là con bài bà ta dày công bồi dưỡng, đương nhiên không thể để phí uổng.

Bao nhiêu năm cưng chiều như con ruột, chẳng phải cũng vì muốn gả đi được giá?

Ít nhất phải là môn đăng hộ đối, Thẩm Lẫm thì tính là gì chứ? Hạ phu nhân vốn chẳng thèm ngó tới.

Lúc này Hạ phu nhân hít sâu một hơi: “Kiểm tra camera đi!”

Từ Mạt vẫn quấn chăn đứng dậy hét lớn: “Không được kiểm tra! Là cháu tự nguyện!”

“Cô ơi, cháu muốn cưới anh ấy, vừa hay Giang Lê đã hủy hôn rồi mà!”

Nghe vậy Thẩm Lẫm cũng kích động đứng dậy: “Phải! Tôi đã phạm sai lầm, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm, tôi sẽ cưới cô ấy!”

“Anh cưới?” Hạ phu nhân tức đến ôm ngực, như thể sắp ngất đến nơi.

Mọi chuyện đến nước này, Hạ phu nhân cũng khó lòng xoay chuyển.

Hạ tiên sinh cũng đã đến, thấy tình hình căng thẳng, ông lập tức ra lệnh giải tán đám đông, chỉ giữ lại người nhà chúng tôi và Thẩm Lẫm.

Camera nhanh chóng được bật lên, hóa ra người ra lệnh cho người hầu bỏ thuốc là Từ Mạt.

Thấy vậy, tôi trầm giọng nói: “Từ tiểu thư giỏi thật đấy! Hôm nay coi như tôi được mở mang tầm mắt!”

Hạ tiên sinh nhìn tôi: “Là lỗi của Từ Mạt, để bù đắp, cô có thể đưa ra điều kiện.”

Nghe vậy, tim tôi không khỏi đập mạnh!

Hạ Đình Kiều không giống như Hạ phu nhân, ông ta thâm sâu khó lường. Bây giờ không tranh thủ, còn đợi đến bao giờ?

“Hợp đồng với công ty dược Thiên Sơn, nhà họ Giang chúng tôi muốn.”

Nghe tôi nói vậy, bố mẹ tôi đều siết chặt tay.

Hạ Đình Kiều chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu đồng ý.

“Được, tôi sẽ sắp xếp. Nhưng Giang tiểu thư, chuyện hôm nay… mong các người giữ kín.”

“Tổng giám đốc Hạ cứ yên tâm, chúng tôi không phải loại lắm lời.”

Có được cam kết từ Hạ Đình Kiều, tôi cùng bố mẹ rời khỏi đó.

Trước khi đi, tôi quay đầu nhìn Thẩm Lẫm, hy vọng hắn may mắn một chút đi!

Ra đến cửa, tôi vẫn còn nghe tiếng gào thảm thiết vọng lại từ bên trong.

Mẹ tôi vẫn còn sợ hãi: “Giang Lê, con dám mở miệng đòi hợp đồng đó à? Giá trị hai mươi tỷ đó!”

“Là họ nợ con!”

Từ Mạt làm ra chuyện nhục nhã như vậy, lại còn trong nhà họ Hạ, mà nếu bị lộ ra ngoài thì chỉ có nhà họ Hạ mang tiếng.

Bọn họ bỏ ra hai mươi tỷ để bịt miệng chúng tôi, chuyện hôm nay nhất định phải có người đứng ra gánh tội.

Người xui xẻo đó… không ai khác ngoài Thẩm Lẫm.

Nhưng nhìn thái độ của Từ Mạt, tám phần là sẽ không nỡ để hắn chịu quá nhiều đau khổ.

Chỉ tiếc là… Từ Mạt mất đi giá trị lợi dụng, nhà họ Hạ sẽ không cho cô ta thêm một xu nào nữa!

Kiếp trước Thẩm Lẫm luôn trách tôi, nói rằng chính tôi khiến hắn mất cơ hội trèo cao.

Lợi dụng hết tài nguyên và mối quan hệ của nhà tôi mà vẫn không thỏa mãn, còn mơ tưởng được bám víu vào nhà họ Hạ.

Kiếp này, tôi cho anh cơ hội.

Xem anh có nắm được không!

Chỉ tiếc là… Hạ Đình Kiều đã đến.

Thẩm Lẫm, những ngày tháng tốt đẹp của anh đến đây là chấm dứt rồi!