Ông ta vội vàng quát lớn:

“Mau! Tắt ngay micro! Là đứa nào bày ra cái trò chết tiệt này?! Nếu để tôi bắt được, tôi sẽ phế hắn ngay tại chỗ!”

Lục phu nhân ôm ngực, suýt nữa thì ngất xỉu.

Bà ta quá quen với giọng nữ kia rồi, không thể quen hơn được nữa.

Nhưng còn chưa kịp cho người xử lý, thì một màn hình lớn từ từ hạ xuống phía trước sân khấu.

Hình ảnh trơ trẽn lập tức chiếu lên màn hình.

Chỉ thấy một nam một nữ quấn lấy nhau, như thể đang khát khao nuốt chửng đối phương, chỉ qua màn hình thôi cũng đủ thấy bầu không khí nóng bỏng giữa hai người.

Người phụ nữ xoay người, để lộ gương mặt.

Một loạt tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp hội trường:

“Đệt, không phải là đứa con nuôi nhà họ Lục à? Tôi nhớ không lầm thì tên là Khâu Vận Vận đúng không?”

“Không lầm đâu, bố cô ta là tài xế nhà họ Lục, mấy năm trước bị tai nạn giao thông, cứu ông Lục rồi chết luôn. Chuyện này ai mà không biết.”

“Nói mới nhớ, mấy ông có thấy gã đàn ông kia nhìn quen lắm không?”

Mọi người đều không dám nói ra cái tên ấy.

Sợ nói thẳng ra thì chẳng khác nào tát vào mặt nhà họ Lục giữa bàn dân thiên hạ.

Nhưng Lục Cẩm thì không phải người im miệng.

Hắn ta thở dốc một hơi, giọng khàn khàn đầy mờ ám:

“Hôm nay em sao thế, uống nhầm thuốc à, nhiệt tình dữ vậy?”

Khâu Vận Vận vùi mặt vào cổ hắn, ôm chặt lấy cổ hắn không buông.

Lục Cẩm nhẹ đẩy cô ta ra:

“Thôi được rồi, đến giờ rồi đấy. Chắc ba mẹ anh đang phát điên lên mà tìm.”

“Nếu em còn chưa ra ngoài, Giang Tứ không chừng lại làm rùm beng nữa.”

Khâu Vận Vận bật cười khúc khích:

“Anh sợ cái gì? Anh quên kế hoạch của tụi mình rồi à?”

“Em cho cô ta uống thứ đó rồi. Giờ chắc đang vui vẻ với mấy ông già đến quên trời đất, được livestream cho cả hội trường xem luôn đấy.”

Nghe tới đây, ba tôi lập tức bật dậy khỏi ghế.

Đám người xung quanh đồng loạt biến sắc, rõ ràng ai nấy đều chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ.

Nhà họ Giang nổi tiếng thương con gái như bảo vật.

Nếu họ mà nghe tận tai những lời thế này…

Bọn họ… liệu có bị bịt miệng luôn tại chỗ không?

6

Ba tôi lập tức túm chặt cổ áo cha Lục, giận dữ gầm lên:

“Lục Thành, đồ súc sinh, trước kia là ông chết sống đòi liên hôn với nhà tôi.”

“Bây giờ con trai ông lại cấu kết với người ngoài hại con gái tôi là sao?”

“Ông có tin không, nếu con gái tôi xảy ra chuyện gì, các người phải trả giá gấp trăm lần?!”

Chân cha Lục run lẩy bẩy, vừa run vừa rối rít phân trần:

“Giang Tổng, tôi thực sự không biết gì cả! Tôi thề, tôi nhất định sẽ đưa cô Giang bình an vô sự quay lại, xin anh hãy tin tôi… cho tôi thêm một cơ hội…”

Nghe đến đây, tôi chỉ thấy buồn cười.

Liền đẩy cửa lớn hội trường bước vào.

“Yên tâm đi ba, con không sao cả.”

Nếu thật sự phải trông cậy vào Lục Thành, e rằng danh dự của tôi hôm nay đã sớm tan nát.

Ba tôi nghe thấy giọng tôi, cuối cùng cũng thở phào một hơi thật dài.

Ông vẫy tay gọi tôi lại gần.

Tôi vừa bước tới bên cạnh ông, đã bị mẹ vỗ một cái bốp vào mông:

“Con muốn chết à? Có biết là ba mẹ bị con làm cho suýt đứng tim không hả?”

“Có chuyện sao không báo trước với ba mẹ một tiếng? Con tính dọa chết bọn mẹ chắc?”

Tôi đau đến nhe răng trợn mắt.

Nhưng không dám hé một lời phản bác.

Ai mà không biết, trong nhà tôi, mẹ còn có tiếng nói hơn cả ba.

Hồi ba gặp rắc rối trong công ty, mẹ tôi còn chưa ra tay, đã có tin đồn nhà họ Giang sắp phá sản.

Nếu không vì thế, Lục Cẩm cũng chẳng ngây thơ đến mức nghĩ mình có thể mặc sức thao túng tôi.

Đáng tiếc là hắn không hề hay biết — cuộc liên hôn này, là cha hắn phải cầu xin bao nhiêu lần mới có được.

Còn tôi, từ lần đầu tiên nhìn thấy Khâu Vận Vận, đã quyết tâm phải dứt khoát cắt đứt quan hệ này.

Hắn ta… hoàn toàn không xứng bước vào nhà tôi.

Bọn họ cũng chẳng nghĩ xem, nếu không phải vì tôi có ba mẹ làm hậu thuẫn…

Thì tôi lấy gì để dám mỗi lần bị người khác đùa giỡn ác ý, là có thể lập tức phản pháo không kiêng nể, không nhún nhường?

Không chỉ cần tài nguyên hùng hậu.

Mà còn phải có tình yêu vững chãi phía sau.

Tôi quay sang cha Lục và Lục phu nhân, nở một nụ cười dịu dàng:

“Xin lỗi nhé, bác trai bác gái, cháu là người đầu óc đơn giản, EQ cũng chẳng cao.”