Rồi chậm rãi, tôi lấy ra ba thứ từ chiếc túi vải mang theo.
Thứ nhất.
Một bảng điểm có đóng dấu đỏ tươi của phòng đào tạo Đại học Hoa Thanh.
Tôi đặt “bốp” lên bàn.
“Điểm trung bình của tôi, 4.0, đứng đầu chuyên ngành. Ba năm liên tiếp giành học bổng quốc gia hạng nhất.”
“Hứa Tư Tư, điểm trung bình 3.2, chỉ thuộc nhóm khá.”
Thứ hai.
Một quyển nhật ký thí nghiệm dày như cục gạch.
Tôi lật ra, đẩy về phía họ.
“Từ ba năm trước, tôi đã có toàn bộ ghi chép thí nghiệm trùng khớp hoàn toàn với ‘ý tưởng cốt lõi’ trong luận văn bảo vệ hôm nay của cô ta.”
“Từ những phác thảo ban đầu, đến từng lần thất bại, từng lần chỉnh sửa số liệu, rồi mới đi đến thành công.”
“Mỗi một trang, đều có ngày tháng rõ ràng, kèm chữ ký xác nhận của thầy hướng dẫn tôi.”
Thứ ba.
Một tập tài liệu đỏ, bìa in quốc huy và dòng chữ Ủy ban Bảo mật Khoa học Kỹ thuật Quốc gia.
Không khí trong phòng làm việc lập tức đặc quánh lại.
Tiếng khóc của Tư Tư đột ngột tắt ngấm.
Tiếng chửi rủa của cha mẹ cô ta cũng nghẹn lại trong cổ họng.
Tôi mở tài liệu, rút ra một tờ giấy.
“Bản cam kết trách nhiệm bảo mật cấp một.”
Trên đó ghi rõ ràng tên tôi, đề tài nghiên cứu của tôi.
Và một con dấu thép đỏ chói, đập thẳng vào mắt.
Tôi đẩy nhẹ bản cam kết sang trước mặt Phó Hiệu trưởng Vương.
Nhìn thấy văn kiện có đầu đề đỏ cùng con dấu quốc huy, sắc mặt ông ta lập tức tái mét.
Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
Nhưng đúng là cáo già, chỉ vài giây bối rối, ánh mắt ông ta đã lóe lên sự tinh ranh và tính toán.
“Các người ra ngoài hết đi!”
Ông ta lập tức cho người dọn phòng, đuổi thẳng cả gia đình Tư Tư lẫn cô bạn thân.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và ông ta.
Ngay khi cửa đóng lại, vẻ mặt ông ta hoàn toàn thay đổi.
Ông ta hạ thấp giọng, nghiêng người về phía trước, ra vẻ quan tâm đến tôi:
“Lục Chiêu, em nóng nảy quá rồi.”
“Chính vì đây là bí mật quốc gia, nên em càng không được để lộ!”
“Nếu chuyện này ầm ĩ, dư luận bàn tán khắp nơi, chi tiết dự án, dữ liệu nghiên cứu của em có thể sẽ lộ ra ánh sáng.”
“Em gánh nổi trách nhiệm rò rỉ này không?”
“Giờ bên ngoài dư luận cuồn cuộn, toàn mắng chửi em. Nhà trường chịu áp lực cực lớn.”
“Để bảo vệ em, càng là để bảo vệ dự án quân sự quý giá này khỏi bị can thiệp, nhà trường buộc phải áp dụng biện pháp đặc thù!”
Ngay trước mặt tôi, ông ta nhấc điện thoại, trực tiếp gọi cho trung tâm quản lý ký túc xá và viện tôi theo học.
“Đúng, là Lục Chiêu của Học viện Vật liệu Hàng không Vũ trụ.”
“Xét thấy vụ việc của cô ấy gây ra khủng hoảng dư luận nghiêm trọng, lại có khả năng liên quan đến tài liệu cần bảo mật, để bảo vệ đương sự, cũng để tránh tình hình vượt tầm kiểm soát, trường quyết định tiến hành cách ly bảo vệ đối với cô ấy.”
“Tạm dừng toàn bộ hoạt động thí nghiệm, hủy quyền ra vào phòng thí nghiệm trọng điểm.”
“Cắt đứt toàn bộ liên lạc bên ngoài ở ký túc xá của cô ấy, bao gồm mạng và điện thoại. Đúng, cứ lấy lý do bảo trì đường dây.”
Cúp máy, ông ta nhìn tôi, nở một nụ cười giả nhân giả nghĩa.
“Lục Chiêu, đây là sự bảo vệ của nhà trường dành cho em, mong em hiểu được nỗi khổ tâm này.”
Chương 4
Ông ta đang dùng chính bản thỏa thuận bảo mật để gài ngược lại tôi.
Ông ta chắc chắn tôi không dám làm lớn chuyện.
Ông ta muốn bịt miệng tôi, biến tôi thành một hòn đảo cô độc, để mặc họ mặc sức thao túng.
Đội của Tư Tư phản ứng càng nhanh hơn.