Giọng lão thái gia run rẩy, nghẹn ngào đến mức nói không thành câu.

“Đúng rồi! Huyết mạch của thần khuyển Tiếu Thiên! Dấu ấn lưỡi liềm giống y đúc!”

Ông đột ngột quay lại, nắm lấy tay tôi, sức mạnh khiến tôi giật bắn.

“Con gái tốt! Con là đại ân nhân của nhà họ Phó chúng ta!”

Tôi: “???”

Cả phòng: “???”

Phó Bắc Huyền hoàn toàn chết lặng, anh ta đỡ lấy lão thái gia đang run rẩy, nhíu mày:

“Thái gia… người…”

“Cái đầu cậu thì biết cái gì!”

Lão thái gia gạt tay anh ta ra, trừng mắt như sư tử bị chọc giận.

“Nhà họ Phó chúng ta! Cuối cùng cũng có… chó nối dõi rồi!!!”

4

Tôi được đưa về biệt thự chính của nhà họ Phó, không phải trung tâm chăm sóc sau sinh nữa.

Chế độ đãi ngộ còn tốt hơn trước rất nhiều, cứ như bảo vật trăm năm có một được cung phụng kỹ càng.

Còn năm con… husky con thì được đưa vào phòng nuôi trẻ sơ sinh điều hòa nhiệt độ ổn định, có đội ngũ chăm sóc trẻ hàng đầu của nhà họ Phó túc trực 24/7.

Tôi nằm trên giường, cứ có cảm giác mình đang mơ một giấc mơ kỳ quái và hoang đường.

Phó Bắc Huyền ngồi cạnh giường, vẻ mặt vẫn vô cùng phức tạp.

“Thái gia nói em không cần phải sợ.” Anh mở miệng, giọng hơi khàn.

Tôi nhìn anh, im lặng.

“Nhà họ Phó bọn anh… không phải người bình thường.”

Anh dường như đang cố lựa lời, điều này hiếm thấy ở anh.

“Tổ tiên từng được thần khuyển Tiếu Thiên che chở, các đời sau đều thừa hưởng một phần rất nhỏ huyết mạch thần khuyển.”

Tôi chớp mắt. Tôi nghe nhầm à?

Thần khuyển? Huyết mạch?

Anh đang kể tiểu thuyết huyền huyễn đấy à?

“Loại huyết mạch này cho phép bọn anh trong một số điều kiện nhất định có thể biến thành bán thú hình, có sức mạnh và tốc độ vượt xa người thường.” Anh tiếp tục, “Nhưng truyền qua nhiều đời, huyết mạch dần loãng đi, gần đây hầu như không ai có thể hóa hình nữa… thậm chí sinh sản cũng ngày càng khó.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt mang theo cảm xúc tôi không thể hiểu nổi.

“Mà anh là người mang huyết mạch đậm đặc nhất trong hàng trăm năm qua.”

“Đậm đến mức… từng bị khẳng định là không thể kết hợp với người thường để sinh con.”

Tôi bắt đầu hiểu ra rồi.

Anh không phải không sinh được… mà là… quá mạnh, người thường không chịu nổi.

“Vậy còn em thì sao…”

“Em là một ngoại lệ.” Phó Bắc Huyền nói, “Thể chất của em rất đặc biệt, không chỉ chịu được huyết mạch của anh mà còn… vô tình giúp nó được tinh lọc.”

Vậy nghĩa là, tôi không phải sinh ra một ổ chó.

Mà là sinh ra năm hậu duệ nhà họ Phó, huyết mạch cực kỳ thuần khiết?

Chúng hiện tại là chó, nhưng sau này có thể hóa thành người?

“Thái gia nói, bọn nhỏ là huyết mạch thuần khiết nhất của Tiếu Thiên trong hàng trăm năm, sau này thậm chí có thể tự do chuyển đổi giữa hình người và hình chó.”

Phó Bắc Huyền nói xong, căn phòng rơi vào im lặng dài đằng đẵng.

Tôi tiêu hóa xong bí mật động trời này, liền hỏi một vấn đề thiết thực nhất:

“Vậy… hợp đồng còn hiệu lực không?”

Cái hợp đồng một trăm triệu ấy…

Khóe miệng Phó Bắc Huyền dường như co giật.

“Ngày mai, mười phần trăm cổ phần của Tập đoàn Phó thị sẽ được chuyển sang tên em.”

Tôi hít một hơi lạnh.