Vào một buổi trưa mùa đông,ba tôi bắt được một con rắn đen to bằng cái cối xay đem về nhà.

Ông định giết nó để ngâm rượu, trị bệnh lao đang hành hạ ông.

Tối hôm đó, con rắn biến mất. Thay vào đó, một cô gái tuyệt sắc khoác tấm khăn voan đen xuất hiện trước cửa nhà tôi.

“Đại ca ơi, trời rét căm căm thế này, cho em ngủ nhờ một đêm được không?”

Lớp voan mỏng như cánh ve, cô ta run rẩy vì lạnh.

Ba tôi vội vàng nắm lấy tay cô ta, vồn vã nói: “Đương nhiên là được, mau mau vào nhà đi!”

1
Trước kia, ba tôi là đồ tể trong làng. Dù không khá giả, nhưng cũng đủ ăn đủ mặc.

Tiếc là ông nghiện rượu, nghiện thuốc, tiền kiếm được từ việc giết gà mổ bò đều tiêu sạch. Sau cùng, ông mắc bệnh lao nặng, đến cả con dao lóc xương cũng không cầm nổi.

Nửa đêm, ông ho dữ dội không ngủ được, đá tôi dậy bảo hâm cho ông hai chén rượu. Uống xong, ông vác dao một mình lên núi.

Đến trưa hôm sau, ông thật sự bắt về một con rắn đen khổng lồ.

Toàn thân rắn đen bóng, đen hơn cả than. Thân nó to như cối xay, phải năm sáu người đàn ông lực lưỡng mới khiêng nổi.

Tôi chưa từng thấy con rắn nào to đến vậy. Mắt nó to như cái bát, ánh xanh lập lòe dưới nắng.
Tại đúng điểm bảy tấc, con dao lóc xương của ba tôi vẫn cắm thẳng vào, rắn nằm bất động.

Ba tôi nhốt nó vào nhà kho, rồi gọi hàng xóm ngày mai đến phụ giết rắn.

Mật rắn ngâm rượu, thịt rắn nấu canh – ai cũng hớn hở hưởng ứng.

Chỉ mình tôi thấy khó hiểu. Bao năm nay đói kém, vỏ cây trên núi còn không còn, lấy đâu ra con rắn to như thế?

Hơn nữa, trên đời này thật sự có con rắn nào vừa to vừa đen như vậy sao?

2
Tối hôm đó, tôi đói đến không ngủ nổi, tính ra ngoài tuyết tìm chút rễ cỏ lót dạ.

Trong nhà chỉ còn một hũ kê nhỏ, bị ba tôi giữ khư khư, không cho tôi và mẹ động đến.

Mấy hôm trước, tôi lỡ uống trộm một ngụm cháo, bị ba tát gần chục cái. Đến giờ tai phải vẫn còn ù, gần như không nghe được gì.

Tôi còn trẻ, gắng chịu được. Nhưng mẹ tôi bị liệt hai chân, nằm liệt giường, cứ thế này thì khó qua nổi mùa đông.

Tôi tranh thủ ánh trăng, đi vòng quanh làng tìm được hai nhánh cỏ dại. Ít ra cũng có thể nấu chút canh cho mẹ.

Ăn vội mấy miếng tuyết cầm hơi, tôi lững thững quay về.

Vừa bước vào cửa, ba tôi đã đứng giữa sân, tay cầm dao lóc xương, mặt hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

“Mày, con tiện nhân, mày đi đâu hả?” “Nói mau! Có phải mày thả con rắn đen đi không?”

Ba tôi tức giận đá tôi lăn xuống đất.

Ngũ tạng tôi như bị đốt cháy, mỗi hơi thở đều đau như xé.

Tôi nằm co lại trên đất, nhìn về phía nhà kho trống không, khàn giọng nói: “Không phải con! Ba ơi, con không làm gì hết!” “Con thật sự không biết gì mà, ba vu oan cho con rồi!”

“Nếu không phải mày thì rắn sao mà biến mất? Đồ tiện nhân, còn dám cãi! Hôm nay tao đánh chết mày luôn!”

Ba lao đến, định tiếp tục đánh. “Rắn không còn, thì tao giết mày ngâm rượu thay vậy!”

Ngay lúc tôi nghĩ mình sẽ chết trước khi thấy mặt trời ngày mai, mẹ tôi bất ngờ lăn khỏi giường, bò lê đến ôm chặt lấy chân ba:

“Anh à… đại ca à, xin anh bớt giận. Đánh nữa là con bé nó chết mất!” “Xin đừng đánh nữa!”

Ba tôi chẳng buông tha, giơ chân giẫm thẳng lên mặt mẹ: “Mày cũng chẳng ra gì, thứ què quặt mà cũng dám xin xỏ?”

“Rắn chạy mất, không có rượu mật rắn, vậy thì chúng mày cả hai cùng ăn đòn cho đủ!”

Mẹ tôi vội vàng rút từ tay áo ra chiếc vòng bạc: “Cái này cho anh! Là di vật mẹ em để lại, anh tìm mãi không thấy đấy thôi, em giấu kỹ rồi.”

“Chu Bảo Căn, thả em với con bé đi. Chiếc vòng này đủ để anh mua rượu uống cả tháng rồi còn gì!”

“Vả lại, anh đánh chết con bé rồi, ai nấu cơm, giặt giũ, hầu hạ anh đây?”

Ba tôi vừa thấy chiếc vòng bạc, sắc mặt dịu hẳn đi: “Vì cái vòng này, hôm nay tao tha cho chúng mày một lần!”

Tôi cố gắng chịu đựng cơn đau, cùng mẹ dìu nhau vào phòng.

Toàn thân không còn chút sức lực, tôi nằm vật xuống giường, trong lòng ngập tràn hận thù với Chu Bảo Căn rồi thiếp đi trong mơ màng.

Nửa đêm, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập ngoài sân.

Ba tôi chửi rủa rồi quát tôi ra mở cửa. Cả người tôi rã rời, mãi mới bò dậy được.

Tiếng gõ cửa càng lúc càng gấp. Cuối cùng, ông mất kiên nhẫn, tự mình ra mở.

“Đại ca ơi, trời lạnh buốt thế này, cho em tá túc một đêm được không?”

Một cô gái tuyệt sắc khoác voan đen mỏng như cánh ve đứng ngay cửa, toàn thân run rẩy, sắc mặt mệt mỏi tiều tụy.

Ba tôi trợn tròn mắt, vội vàng nắm tay cô ta, nói luôn: “Được chứ, mau mau vào đi!”

3
Từ khi cô ta bước vào nhà, ba tôi cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô ta với ánh mắt thèm khát.

Ông nắm tay cô ta ngồi xuống giường đất, nhẹ giọng: “Em gái à, trời lạnh thế này mà mặc ít thế kia không sợ bị cảm à? Ngồi lên giường sưởi ấm đi, anh đi hâm ít rượu nóng cho em uống cho ấm người, không thì sinh bệnh đấy.”

Ha, một kẻ nghiện rượu như ông mà cũng chịu đem rượu quý ra cho người khác uống, hiếm thật.

Tôi tưởng ông lại sai tôi đi hâm rượu như mọi lần, ai ngờ lần này phá lệ, tự mình vào bếp.

Ba vừa đi khỏi, tôi không kìm được ngẩng đầu nhìn cô ta.

Mặt cô ta hồng như đào, dáng người mềm mại như cành liễu – đẹp đến mức tôi, một đứa con gái, cũng không rời mắt nổi.

“Em gái nhỏ à, nhìn em như mấy ngày chưa ăn gì rồi đúng không? Chị có trứng gà, cho em này.”

Nói rồi, cô ta lấy từ trong túi ra một quả trứng trắng trong suốt, nhét vào tay tôi: “Mau ăn đi, đừng để người khác nhìn thấy.”

Tôi ngắm quả trứng trong tay đầy thành kính. Cơn đói và đau ùa đến như thủy triều, tôi chẳng còn tâm trí nghĩ đến mẹ nữa.

Cứ như có ai thì thầm bên tai: “Ăn đi! Ăn hết đi!”

Tôi không nhịn được nữa, vài miếng đã ăn sạch cả quả trứng, kể cả vỏ cũng nuốt luôn.

Ngon quá! Lâu lắm rồi tôi chưa ăn được thứ gì ngon như vậy. Tôi vừa định mở miệng cảm ơn thì ba tôi đã cười híp mắt bưng rượu quay lại.