Tôi lập tức đưa anh tôi đến bệnh viện.
May mà anh còn trẻ, thể trạng tốt, sau ca phẫu thuật mở sọ thì đã qua cơn nguy kịch.
Trong phòng bệnh, mắt tôi đỏ hoe, nắm lấy tay anh trai: “Anh, anh chờ em. Em nhất định sẽ không tha cho bọn họ!”
Anh tôi yếu ớt vỗ nhẹ lên tay tôi: “Em làm việc, anh yên tâm… Anh cũng đã ra thông báo rồi.”
“Cứ toàn lực mà làm đi.”
Rời khỏi bệnh viện, tôi bắt đầu liên hệ các mối quan hệ của mình…
Rất nhanh sau đó, tại khu vực công trình nhà họ Phó đang thi công, người ta nghi ngờ phát hiện có cổ mộ. Ngay lập tức có văn bản yêu cầu đình chỉ, phải chờ các chuyên gia khảo cổ đến kiểm tra hiện trường. Trình tự từ đầu đến cuối ít nhất cũng mất ba tháng.
Sau đó, tôi lại lấy danh nghĩa nhà họ Trình tổ chức một buổi tiệc thương mại.
Tôi mời toàn bộ khách hàng từng hợp tác với nhà họ Trình và nhà họ Phó, những dự án phân phát lần này, vốn đều là các dự án trước đây dự định giao cho nhà họ Phó làm. Những người đó tất nhiên vui vẻ đến dự để chia phần miếng bánh béo bở.
Để thể hiện thành ý, chưa cần tôi mở miệng, bọn họ đã đồng loạt hủy bỏ hợp tác với nhà họ Phó.
Tôi không ngờ trong buổi tiệc ấy, cha mẹ Phó cũng đến.
Thấy miếng thịt ngon đã đến miệng lại bị người khác đoạt mất, họ vừa đau lòng vừa hoảng sợ.
Mẹ Phó còn nắm lấy tay tôi, tháo chiếc vòng ngọc trên tay mình, định đeo cho tôi.
“Khinh Nhiên, con mãi mãi là con dâu nhà họ Phó chúng ta, chúng ta chưa bao giờ đồng ý để con nhóc tiểu lưu manh đó bước chân vào cửa…”
“Chiếc vòng ngọc này tượng trưng cho thân phận thiếu phu nhân nhà họ Phó, hôm nay ta sẽ công khai trao lại cho con, từ nay chúng ta mới thật sự là một nhà.”
“Về phần người phụ nữ kia…”
Trên gương mặt mẹ Phó thoáng qua một nét lúng túng: “Chúng ta định để cô ta sinh đứa bé ra. Trước đây chẳng phải con từng nói sợ sinh con sẽ ảnh hưởng đến dáng vóc và sự nghiệp sao? Đứa bé sinh ra, sẽ được ghi vào danh nghĩa của con, nhận con làm mẹ.”
“Còn cô ta, chúng ta sẽ đưa ra nước ngoài, tuyệt đối không để lọt vào mắt con.”
Tôi cố tình nhìn phản ứng của Phó Lăng Xuyên, hắn tuy sắc mặt khó chịu nhưng cũng không hề phản đối.
Xem ra cũng thật sự sợ hãi rồi.
Tôi lập tức hất tay mẹ Phó ra: “Xin lỗi, bác gái.”
“So với thiếu phu nhân nhà họ Phó, tôi càng thích làm đại tiểu thư nhà họ Trình hơn.”
“Hay là bác đưa vòng ngọc này cho Lạc Cẩm đi.”
“Dù gì thì cô ta cũng khao khát vị trí thiếu phu nhân nhà các người lắm rồi, chỉ chờ hai bác gật đầu đồng ý để cô ta và đứa bé bước chân vào cửa thôi!”
Sắc mặt cha mẹ Phó lập tức trở nên khó coi, xanh mét như gan lợn.
Phó Lăng Xuyên không kìm được nữa, lập tức nhảy ra gào lên: “Trình Khinh Nhiên! Cô đừng được voi đòi tiên!”
“Cô là cái gì? Mẹ tôi là cái gì? Cô có tư cách gì mà dám nói chuyện với trưởng bối như vậy?”
Tôi ngạc nhiên kéo dài giọng: “Hôn ước đã hủy rồi, vậy anh nói xem bây giờ tôi là cái gì?”
“Còn anh thì là cái gì, mà dám đến tiệc của tôi, to tiếng quát tháo tôi?”
Tôi ra hiệu cho vệ sĩ tống cả nhà họ Phó ra ngoài.
Cha mẹ Phó sốt ruột, vội vã cầu xin: “Khinh Nhiên, con đừng giận, là thằng nhóc này hồ đồ! Chúng ta sẽ dạy dỗ nó, bắt nó xin lỗi con… nhưng dự án bến tàu phía tây thành phố mà trước đây chúng ta đã bàn bạc…”
Lúc này, có một vị khách lên tiếng: “Dự án bến tàu phía tây à?”
“Vừa rồi tiểu thư Trình đã ký hợp đồng với công ty chúng tôi rồi mà!”