Chu Du còn đang do dự, thì Tô Nhã nước mắt nước mũi tèm lem, nói chen vào:
“Anh ký đi mà! Chỉ là một đứa con thôi mà! Em cũng có thể sinh cho anh mà!”
“Câm miệng!” – Chu Du giận run cả người.
Đây là chuyện con sao? Đây là chuyện tiền đó!
【Ô hô, cuối cùng cũng lòi cái bộ mặt của tên nam chính ham tiền!】
【Không phải yêu đương chân thành, không phải bạch nguyệt quang gì đó à? Sao giờ câm như hến vậy?】
【Mấy người từng chửi nữ phụ ham tiền đâu? Ra đây nói chuyện cho vui coi!】
Tôn Miểu cười nhạt:
“Anh không muốn ký cũng được.”
“Vậy thì mời anh ra tòa làm nhân chứng, chứng minh nhân tình của anh—Tô Nhã—có hành vi thuê người giết người không thành.”
“Chồng à, để khỏi trắng tay, mong anh cố gắng thắng kiện nhé~”
Tô Nhã hoảng loạn:
“Chu… Chu Du! Anh đừng nghe cô ta! Cô ta đang lừa anh đó!”
Chu Du giáng cho cô ta một cái bạt tai như trời giáng.
Tô Nhã ôm mặt, cuối cùng cũng nín khóc.
Cô ta chỉ biết trơ mắt nhìn Chu Du quỳ xuống trước mặt Tôn Miểu.
“Được, anh ký.”
11
Tại tòa án, hai kẻ từng là tình nhân giờ trở mặt thành thù.
Lúc đầu Chu Du cứ tưởng chỉ cần bịt miệng được Tôn Miểu là mọi chuyện xong xuôi.
Ai ngờ Tô Nhã vì không cam tâm để Chu Du yên ổn, đã khai tuốt tuồn tuột mọi chuyện của bọn họ.
Chuyện này vừa nực cười vừa nực nội.
Cò đấu với trai, ngư ông đắc lợi.
Chu Du trở thành gã đàn ông ngoại tình bị cả giới biết đến, hoàn toàn mất thế chủ động.
Vì chứng cứ quá rõ ràng, phiên tòa sơ thẩm kết luận thẳng thừng:
Tô Nhã bị kết tội cố ý giết người không thành.
Cô ta ít nhất sẽ phải ngồi tù ba năm.
Tôi biết Chu Du sẽ không đời nào để một người từng đi tù làm mẹ của con mình.
Giờ đây, hắn ta trở thành trò cười trong giới.
Lúc vợ mang thai thì đi cặp bồ, kết quả bị vợ lật kèo tống tiểu tam vào tù.
Danh tiếng của Tập đoàn Chu thị xuống dốc không phanh, chẳng ai muốn hợp tác với một kẻ ngu ngốc bỏ vợ phản con.
Cha mẹ Chu Du giận đến tím mặt, không ngừng xin lỗi Tôn Miểu.
Thế mà đến nước này rồi, Chu Du vẫn không chịu buông tay.
Hắn bây giờ mới nhớ ra mình còn có một đứa con gái, van xin Tôn Miểu đừng ly hôn.
“Tôn Miểu, anh đã làm theo lời em, tống Tô Nhã vào tù rồi còn gì.” – Hắn nói như thể đang chịu đau đớn lắm.
“Tô Nhã là mối tình đầu của anh… anh chỉ là lỡ dại một chút thôi…”
“Em không thể để con chúng ta không có cha được…”
Bé Tiểu Bảo đang ngủ ngon trong vòng tay tôi.
Tôn Miểu bế con ra ngoài.
“Chu Du, anh tự cho mình thông minh quá rồi đó.”
“Anh nghĩ… đứa trẻ này là của anh à?”
Câu nói ấy khiến cả Chu Du và tôi đều chết sững.
“Tôn Miểu! Ý em là sao hả!” – Chu Du gần như nghiến răng ken két.
Tôn Miểu nhún vai:
“Sao, chuyện này đối với một người như Chu Du, khó hiểu lắm à?”
【Cái gì vậy trời? Con của nữ phụ cũng không phải của nam chính à?】
【Tui sốc! Toàn bộ đều là vai ác, cú twist trời giáng luôn!】
【Thì ra người duy nhất bị giấu chuyện là… khán giả chúng tôi!】
Mặt Chu Du ngày càng méo mó:
“Không thể nào!”
Tôn Miểu cười đầy ngạo nghễ:
“Sao lại không thể?”
“Khi anh điền tên Tô Nhã vào sổ đỏ, khi anh hú hí bên ngoài với cô ta, anh có nghĩ xem tôi lúc đó đang ở đâu không?”
Cô ấy nháy mắt với tôi.
Tôi lập tức hiểu ý, giả bộ tỉnh ngộ:
“Ủa? Là cái anh chàng đại học kia… một lần trúng liền?”
“Biết ngay mà, đã nói rồi đừng mạo hiểm vào mấy ngày an toàn!”
Chu Du cuối cùng cũng chết tâm, gào lên:
“Được! Cô đợi đó! Tôi sẽ ly hôn với cô!”
Lúc hắn bỏ đi, còn tiện tay đập mạnh cửa một cái “rầm!”
Không biết còn tưởng hắn bị đuổi khỏi nhà.
Tôi và Tôn Miểu nhìn nhau cười.
Không lâu sau, Chu Du đâm đơn ly hôn ra tòa.
Nhìn vẻ tự tin của hắn, chắc tưởng mình nắm thế thượng phong.
Nhưng do bị tức quá nên hắn không thèm điều tra trước gì cả.
Tòa yêu cầu xét nghiệm ADN.
Kết quả: Bé Tiểu Bảo đúng là con ruột của Chu Du.
Chu Du ngồi sụp xuống ghế.
Cú twist này đến cú khác khiến đạn mạc dậy sóng:
【Cái quái gì, cuối cùng đứa trẻ vẫn là con tên tra nam?】
【Tui hiểu rồi! Nữ phụ không hề phản bội! Chỉ đang khiến nam chính tâm phục khẩu phục mà ly hôn thôi!】
【Vì cô ấy biết, chỉ cần kéo được ra tòa, là có thể khiến hắn trắng tay rồi!】
12
Dựa vào loạt bằng chứng Tôn Miểu thu thập được, chuyện Chu Du ngoại tình khi vợ đang mang thai đã bị xác thực.
Là bên có lỗi nghiêm trọng, hắn không được chia bất kỳ tài sản chung nào sau ly hôn.
Căn nhà từng ghi tên Tô Nhã cũng bị thu hồi, Chu Du không chỉ mất trắng sản nghiệp mà còn phải nhường lại luôn cả cổ phần công ty.
Mẹ Chu Du sau khi biết chuyện đã chửi hắn là đồ ngu.
Tôn Miểu còn gửi cho bà ta bằng chứng cho thấy trong thời gian đi làm, Chu Du đã biển thủ công quỹ để mua quà cho Tô Nhã.
“Bác gái à, mấy chuyện con trai bác làm, chắc bác cũng không muốn người ngoài biết nhỉ?”
Bà ấy vốn đã nhìn ra Tô Nhã không phải người tốt, vì cắn rứt và lo sợ, cuối cùng bà bỏ ra một số tiền lớn để mua lại đống chứng cứ đó.
Tập đoàn Chu thị thu hồi toàn bộ chức vụ của Chu Du.
Tôi len lén hỏi:
“Này, bằng chứng đó giữ lại để kiện hắn không phải tốt hơn sao?”
Tôn Miểu gõ nhẹ vào trán tôi:
“Kể cả có kiện, cùng lắm cũng chỉ khiến công ty xử lý nội bộ hắn thôi, tụi mình được gì từ đó chứ?”
Tôi đỡ trán cười khổ.
Từ đầu đến cuối, Tôn Miểu chưa bao giờ quên mục tiêu chính—kiếm tiền!
Về sau, khi tụi tôi đang dọn sang nhà mới, lại vô tình đụng mặt Chu Du.
Hắn cúi đầu, dáng vẻ thảm hại như chó cụp đuôi.
Tôi đứng chắn trước mẹ con Tôn Miểu:
“Anh và cô ấy đã ly hôn rồi. Đừng tới làm phiền nữa.”
Muốn “truy vợ nơi hoả táng”?
Nực cười.
Có tôi ở đây, hoả táng gì cũng không có cửa!
Trong căn biệt thự mới mua, Tôn Miểu nhẹ nhàng cho con bú.
Cô ấy đã đạt được tự do tài chính, thuê chuyên gia dinh dưỡng và huấn luyện viên nổi tiếng để điều chỉnh sức khỏe.
Rất nhanh sau sinh, cô ấy đã lấy lại dáng vẻ quyến rũ như thời con gái.
Tôi từng lo Tiểu Bảo sẽ bị thiếu thốn tình cảm của người cha.
Tôn Miểu liếc tôi một cái:
“Cái loại như Chu Du á? Có cũng như không. Sau này kiểu gì cũng thành dạng ‘cha mất hút’ thôi, có hắn hay không thì có gì khác biệt?”
Tôi xoa đầu Tiểu Bảo tròn vo như cái bánh bao.
Không thể nào là vì ghen tỵ.
“Nhóc này, chỉ cần mẹ giàu, con sẽ là công chúa được cưng nhất nhà đấy!”
【Tuyệt vời! Kết thúc viên mãn quá trời!】
【Cốt truyện lần này hay gấp tỷ lần bản gốc luôn ấy chứ!】
Sau đó, tiếng đạn mạc cũng dần biến mất khỏi cuộc sống chúng tôi.
Tôi biết, cuối cùng, chúng tôi đã thoát khỏi cái kịch bản cuộc đời bị người khác sắp đặt.
Chờ khi Tiểu Bảo lớn thêm chút nữa, tụi tôi sẽ đưa con đi du lịch vòng quanh thế giới.
Tôn Miểu mua cho con gái rất nhiều váy xinh, còn nhiều hơn số quần áo cô ấy mua hồi mang thai mà không mặc vừa.
Tụi tôi băng qua núi non trùng điệp, sa mạc mênh mông, băng giá phương Bắc.
Dù đi đến đâu, mỗi dịp Valentine, tôi đều tặng cho Tôn Miểu một bông hồng.
“Valentine vui vẻ!”
“A Miểu, người tặng hoa không nhất thiết phải là đàn ông, cũng có thể là chị em với nhau!”
Tôn Miểu cầm lấy bông hoa, đưa lên mũi khẽ ngửi một cái.
Cô ấy bật cười sảng khoái.
“Tình yêu á? Cho nó đi về nơi xa lắm luôn đi!”
Hết