5

Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt với tâm trạng phức tạp, thật đúng là một chiếc giường lớn, nhưng tại sao tôi nhất định phải là người chồng đang “ngủ say” kia chứ?

Cuối cùng, trước khi bọn họ kịp diễn ngay một màn xuân cung sống trước mắt bao người, MC mướt mồ hôi vội vàng tắt loa.

Ba mẹ tôi giận dữ đến cực điểm, ánh mắt đầy lửa hận nhìn chằm chằm vào ba mẹ Kỳ.

“Các người nuôi dạy được một đứa con giỏi quá đấy!”

“Đám cưới này khỏi cần làm nữa!”

“Sự sỉ nhục này, nhà họ Tang chúng tôi đời này khó quên! Các người chờ đấy, chúng tôi đi!”

Ba tôi vừa dứt lời, họ hàng nhà tôi đồng loạt đứng dậy định rời đi.

Ba mẹ Kỳ mặt mày tái mét như mất hồn, vội vàng bước tới ngăn cản, liên tục nói lời xin lỗi.

Giữa lúc hỗn loạn, Kỳ Mục Văn cuối cùng cũng xuất hiện.

Khuôn mặt anh đầy vẻ thỏa mãn, trên cổ còn lờ mờ dấu vết nụ hôn.

Vừa thấy cảnh tượng này, anh lập tức quay sang chỉ trích tôi.

“Có phải lại là em gây chuyện không, Tang Lê?”

“Em có thể thôi bướng bỉnh được không? Anh chỉ ra ngoài có chút xíu thôi, hôm nay nhất định phải làm loạn thế này sao?”

“Mau xin lỗi ba mẹ anh đi, chuyện này sẽ coi như chưa từng xảy ra.”

Kỳ Mục Văn còn nói đầy khí thế, chẳng hề nhận ra những ánh mắt xung quanh đang nhìn anh bằng sự khinh bỉ tột độ.

Ba mẹ tôi tức giận đến run người, ba tôi giơ tay chỉ thẳng vào mặt anh, mắng lớn.

“Đồ súc sinh! Chưa cưới mà đã dám đổ oan cho con gái tôi!”

“Quả nhiên trước giờ đều là giả vờ! May mà chưa cưới, nếu không thì chẳng biết con gái tôi sẽ bị anh hành hạ tới mức nào!”

Ba Kỳ tức giận đến thở hổn hển, tiến lên giáng thẳng cho anh một cái tát nảy lửa.

“Nghịch tử! Đúng là nghịch tử!”

“Ngay cả trong ngày cưới, mày cũng dám làm cái chuyện đồi bại với đàn bà lăng loàn!”

“Có phải tao dạy mày như thế không hả? Danh tiếng nhà họ Kỳ đều bị mày hủy sạch rồi!”

Kỳ Mục Văn bấy giờ mới nhận ra sự bất thường, ánh mắt mọi người bên dưới sân khấu đều khác lạ, gương mặt anh lập tức trắng bệch như tro tàn.

“Mọi người… mọi người đều biết rồi sao?”

“Sao có thể… sao lại có thể… rõ ràng anh đã rất cẩn thận… Nghe anh giải thích đã…”

Mẹ Kỳ vừa khóc vừa chạy lên, vung tay đánh anh mấy cái, thấy ba Kỳ còn định tiếp tục ra tay, bà vội vàng lao tới ngăn cản.

“Ông già, tôi chỉ có mỗi đứa con này thôi, ông đánh chết nó thì tôi cũng không sống nổi nữa!”

Nói rồi, bà vừa khóc vừa quay sang nhìn tôi, đưa tay định kéo tôi lại.

“Tiểu Lê à, bao nhiêu năm tình cảm, không thể nói tan là tan ngay được…”

“Mục Văn cũng chỉ phạm phải cái sai mà đàn ông nào cũng có thể mắc thôi, sau khi kết hôn rồi nó sẽ thu lòng lại, con tha thứ cho nó đi.”

Kỳ Mục Văn cũng lao tới, quỳ sụp trước mặt tôi, tự tát mình liên tục, nước mắt nước mũi tèm nhem.

“Bảo bối, anh sai rồi, anh thực sự biết sai rồi, đừng bỏ anh mà.”

“Tất cả đều do Tề Yên quyến rũ anh trước, anh chưa từng có ý phản bội em, tin anh đi, người anh yêu luôn chỉ có em.”

“Anh chưa từng nghĩ đến chuyện cưới cô ta, anh chỉ muốn cưới em thôi. Năm năm rồi, chúng ta bên nhau năm năm, em có thể bỏ được sao?”

Tôi nhìn gương mặt ấy, bật cười lạnh lùng.

Anh ta đâu có hối hận vì ngoại tình, anh ta chỉ hối hận vì mình quá bất cẩn… để bị tôi phát hiện.

Vừa cười, tôi vừa rơi nước mắt, tôi lớn tiếng hỏi anh ta, cũng là hỏi cả Tề Yên — kẻ đến giờ vẫn không dám xuất hiện.

“Anh đừng có giả vờ làm bộ mặt nạn nhân!”

“Tôi chỉ muốn hỏi, với từng ấy năm tình cảm, rốt cuộc vì sao anh phải phản bội tôi!”

“Tôi đã từng có lỗi với anh sao? Tại sao, anh không chỉ ngoại tình, mà còn phải ở cùng với người thân thiết nhất của tôi!”

“Không phải vậy, Tiểu Lê… là Tề Yên quyến rũ anh uống say trước… Anh không chủ động, anh uống say rồi không kiềm chế được, anh không cố ý mà…”

Tôi lau nước mắt, giật lại vạt váy khỏi tay anh ta.

“Anh cố ý hay không cũng chẳng quan trọng nữa, chuyện này đã thành sự thật rồi.”

“Tang Lê này không cần thứ dơ bẩn.”

“Kỳ Mục Văn, giữa chúng ta… chấm dứt!”

Tôi xoay người định rời đi, nhưng mẹ Kỳ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, vội vàng chạy tới chặn tôi lại.

Cũng đúng thôi, nhà họ Tang so với nhà họ Kỳ giàu có hơn gấp mấy lần, bà ta làm sao cam lòng mất tôi — đứa con dâu vàng trong mơ.

“Tiểu Lê, Mục Văn thật sự biết lỗi rồi, con tha cho nó một lần được không? Sau này mẹ sẽ giúp con trông chừng nó.”

ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/hop-pandora/chuong-6