6.
Vị tổng giám đốc bận rộn của ngày thường, vậy mà thực sự ở lại căn hộ này như thể đang tận hưởng kỳ nghỉ.
Nhưng anh ta rất phiền.
Mỗi ngày đều sai tôi làm cái này cái kia.
“Cái súp lần trước em nấu, làm lại đi.”
Tôi lười biếng cuộn người trên sofa, mắt không buồn mở.
“Anh chẳng phải không thích sao?”
“Ai nói tôi không thích.”
Tôi bất lực thở dài.
Trước đây, mỗi lần anh ta đến, tôi đều vui vẻ tự tay chuẩn bị mọi thứ cho anh ta, từng bữa ăn đều dồn hết tâm huyết.
Tôi tin rằng, muốn chiếm được trái tim anh ta thì trước tiên phải nắm được dạ dày của anh ta.
Nhưng phần lớn thời gian, anh ta chỉ lạnh nhạt, thậm chí là chán ghét mà gạt ra.
Bát súp lần đó, anh ta còn thẳng tay hất đổ xuống đất.
“Đại Thanh Dự, đừng phí tâm tư mấy chuyện này nữa, phiền lắm.”
Nước canh vương vãi khắp sàn, bỏng rát cả mu bàn chân tôi.
Từ hôm đó, tôi vứt xó quyển sách dạy nấu ăn, không còn lãng phí thời gian vào bếp chỉ để làm vui lòng anh ta nữa.
Không biết hôm nay anh ta lại phát bệnh gì.
“Gọi đồ ăn đi, tôi quên cách nấu rồi.”
Anh ta nhíu mày.
“Thôi, tôi đói rồi, em nấu gì cũng được.”
Thế là tôi nấu hai bát mì theo khẩu vị của mình.
Anh ta không thích, nhưng vẫn ăn hết.
Tối đó, anh ta cố tình đè tôi xuống giường, rõ ràng là không vui.
“Đại Thanh Dự, em đang qua loa với tôi.”
“Tôi đã cho em tiền, em không thể đối xử với tôi như vậy.”
Tôi khựng lại, đẩy anh ta ra, xuống giường, mở ngăn kéo lấy ra chiếc thẻ đen đưa cho anh ta.
“Tôi chưa động đến dù chỉ một đồng, trả lại anh.”
Sắc mặt anh ta lạnh hẳn đi.
“Đại Thanh Dự, em có ý gì?”
Còn có thể có ý gì nữa?
“Tôi tưởng mình có thể nhịn anh thêm nửa năm, nhưng bây giờ, chỉ cần nhìn thấy anh thôi, tôi đã chán ghét đến mức không thể chịu nổi, dù chỉ một ngày!”
“Tôi chưa từng lấy tiền của anh, vậy thì tôi có thể không ‘phục vụ’ anh nữa. Chúng ta chia tay đi.”
Anh ta tức giận đến mức ném mạnh thẻ đen xuống đất.
“Mối quan hệ này chỉ có tôi mới được phép nói kết thúc.”
“Đại Thanh Dự, em không có tư cách nói chia tay!”
Anh ta cầm áo khoác lên, sải bước ra ngoài, dập cửa mạnh đến mức rung cả căn phòng.
Ngày hôm sau, lãnh đạo công ty thông báo với tôi rằng tôi bị sa thải.
Trong căn hộ xuất hiện hai người lạ, được giao nhiệm vụ canh chừng tôi, không cho tôi ra ngoài.
Tiêu Hoài Tranh nói:
“Nếu em không muốn ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, vậy thì tôi sẽ khiến em không còn lựa chọn nào khác ngoài ở lại đây.”
Ban đầu, tôi chán ghét đến mức không thể chịu nổi sự điên rồ này của anh ta, ra sức chống đối.
Lần kịch liệt nhất, tôi cầm đồ đập vào trán anh ta, khiến anh ta chảy máu đầm đìa.
Anh ta lau đi dòng máu chảy xuống mí mắt, rồi túm lấy tôi, ném mạnh xuống giường, đè chặt tôi xuống, bàn tay siết chặt mắt cá chân phải của tôi.
Tôi đau đến mức rên khẽ.
Giọng anh ta trầm thấp, u ám:
“Đại Thanh Dự, em còn dám gây chuyện nữa, tôi sẽ bẻ gãy chân em một lần nữa.”
“Để em không thể đi lại bình thường được nữa.”
“Chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi.”
Tôi sững người.
Không dám động đậy.
Anh ta làm được.
Sau đó, tôi học cách ngoan ngoãn.
Ngẩng đầu chủ động hôn anh ta.
Anh ta chần chừ, nhưng không tránh đi.
Bị động trở thành chủ động, anh ta đè tôi xuống giường, hôn sâu hơn.
Anh ta ghét tôi, nhưng học cách hôn tôi.
Ghét tôi, nhưng không cho tôi rời đi.
Tiêu Hoài Tranh, anh thật sự hiểu rõ mình muốn gì sao?
7.
Tôi ngoan ngoãn nghe lời anh ta.
Giống như những ngày đầu ở bên cạnh anh ta.
Anh ta dần buông lỏng cảnh giác với tôi, rút hết người giám sát.
Tôi không đi làm nữa, giống như một con mèo nhỏ, mỗi ngày đều ở trong căn hộ này chờ anh ta về.
Anh ta ngày nào cũng trở về.
Từ đông sang hè.
Gió đêm dần trở nên ấm áp và ẩm ướt.
Tôi nhận được tin nhắn từ trợ lý Triệu.
“Sếp bị người ta chuốc thuốc, hiện đang ở khách sạn Kais, phòng S1102. Đại tiểu thư, phiền cô đến đó ngay.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn ấy rất lâu, rồi bấm gọi một số điện thoại.
Giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên:
“Ai vậy?”
Tôi cười khẽ:
“Cô Lâm, lâu rồi không gặp.”
“Tôi là Đại Thanh Dự.”
Tôi không nói nhiều, trực tiếp ra điều kiện.
“Tiêu Hoài Tranh bị chuốc thuốc, bây giờ cần có người đến… ‘giải cứu’.”
“Tôi biết nhà họ Lâm nhắm vào anh ta đã lâu. Đây là cơ hội.”
“Hai triệu, tôi nói cho cô biết anh ta đang ở đâu.”
Lâm Du trầm mặc vài giây, rồi hỏi:
“Cô không phải là người của Tiêu Hoài Tranh sao? Tại sao lại làm thế?”
Tôi liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại.
0:03.
Tôi bật cười nhẹ nhàng.
“Bây giờ thì không còn nữa.”
Hợp đồng của chúng tôi đã hết hạn.
Năm phút sau, tôi nhận được hai triệu từ Lâm Du.
Khi Tiêu Hoài Tranh nhận ra và muốn tìm tôi, có lẽ tôi đã ngồi trên chuyến bay quốc tế rồi.
Tôi tắt máy, bẻ gãy thẻ SIM.
Coi như tạm biệt mùa hè ở A thị.
8.
Hai năm trôi qua.
Tập đoàn nơi tôi làm việc mở rộng thị trường quốc tế, thành lập chi nhánh tại C thị.
Tôi nhận điều động, trở về nước.
Và lại gặp Tiêu Hoài Tranh lần nữa.
Anh ta ôm tôi với dáng vẻ đầy thân mật, nhưng giọng nói lại lạnh buốt.
“Rõ ràng em đã dốc hết tâm tư để tiếp cận tôi, nhưng xoay người lại đem tôi bán đi.”
“Đại Thanh Dự, tại sao?”
Nghe câu hỏi của anh ta, tôi bỗng nhớ lại một vài chuyện rất lâu trước đây.
Khi thích anh ta nhất, tôi vẫn còn trẻ và ngang tàng.
Tôi chặn anh ta lại trong nhà vệ sinh của nhà hát, cười ngông nghênh như một tên côn đồ.
“Tổng giám đốc Tiêu, anh khen tôi một câu đi, nói tôi siêu xinh đẹp, tôi sẽ thả anh ra, được không?”
Anh ta tức đến đỏ mặt, nhưng vẫn cố nhịn không chửi tôi, dáng vẻ ấy lại càng khiến tôi thấy thú vị.
Khiến tôi nghĩ rằng mình có thể càng tùy hứng hơn một chút.
Sau đó, Lộ Sở xuất hiện, được sắp xếp vào nhà hát như một vị khách không mời.
Lúc đó tôi mới biết, nhà hát này là do Tiêu Hoài Tranh xây dựng riêng cho cô ta, chỉ đợi cô ta hoàn thành việc học và trở về.
Tôi thích Tiêu Hoài Tranh, nhưng tôi không có hứng thú làm kẻ thứ ba.
Biết được giữa họ có tình cảm, tôi lập tức quyết định từ bỏ.
Từ đó, mỗi lần anh ta đến nhà hát, tôi đều tránh né.
Nhưng anh ta lại cố tình chặn tôi lại, cắt ngang đường đi của tôi.
“Sao mấy ngày nay cứ trốn tôi vậy? Không vui vì tôi bảo em làm người thay thế cho A Sở à?”
“A Sở chỉ ở nhà hát hai tháng, nhưng cô ấy có nhiều năm được danh sư huấn luyện, còn sân khấu Mộng Lý Hoa đã chuẩn bị từ rất lâu. Cô ấy có thực lực.”
Việc cô ta dùng quan hệ để chiếm vị trí chính thì thôi đi.
Nhưng việc anh ta đứng trước mặt tôi nói cô ta giỏi hơn tôi, tôi thực sự không thể nuốt trôi được.
Tôi cười lạnh.
“Vậy tổng giám đốc Tiêu nên mở rộng tầm mắt đi, rồi sẽ biết thực lực của tôi như thế nào.”
Không ngờ rằng câu nói đầy bốc đồng đó lại là nguồn cơn của mọi chuyện sau này.
Ngày biểu diễn Mộng Lý Hoa diễn ra, Lộ Sở gọi tôi vào phòng nghỉ riêng của cô ta.
Trước mặt tôi, cô ta tự làm trật mắt cá chân mình.
Cô ta đau đến toát mồ hôi, nhưng lại rất bình tĩnh nói với tôi.
“Nói với mọi người rằng là do cô cố tình làm tôi bị thương, tôi sẽ trả cô một triệu.”
“Em gái cô bệnh không chữa được trong nước đúng không? Lấy số tiền này, ra nước ngoài tìm bác sĩ đi.”
Tôi nhìn xuống mắt cá chân cô ta, chỗ đó đã sưng đỏ rõ ràng.
“Tại sao cô không muốn lên sân khấu nữa?”
Cô ta vẫn giữ thái độ kiêu ngạo, nhưng ánh mắt lại giấu không được vẻ thất bại và chật vật.
Vài ngày trước, tôi đã phát hiện ra cô ta không thể theo kịp nhịp độ của cả đoàn diễn.
Càng đến gần ngày biểu diễn, sự chênh lệch càng rõ ràng hơn.
Nói trắng ra, cô ta không đủ khả năng.
Tâm lý cũng không vững.
Tôi hiểu ra lý do cô ta làm vậy.
Cô ta không muốn để người khác phát hiện mình không thể hoàn thành vở diễn một cách hoàn hảo.
Cô ta muốn dùng cách này để rút lui trong danh dự.
Nhưng cô ta ghét tôi, muốn tôi gánh lấy tội danh này thay cô ta.
Nhưng một triệu, nhiều nhất cũng chỉ đủ chi phí điều trị, không đủ trang trải hết các khoản khi ra nước ngoài.
Tôi nghiến răng.
“Hai triệu.”
“Việc nhận thay tội này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi, e rằng sau này tôi khó có thể tiếp tục biểu diễn ở nhà hát này.”
Cô ta không ngờ tôi lại đồng ý nhanh như vậy, ngược lại còn lên tiếng cảnh báo.
“Sau này, Hoài Tranh sẽ nghĩ cô là một người độc ác. Dù tôi có rời đi, hai người cũng không thể đến với nhau.”
Thì sao chứ?
Sức khỏe của em gái quan trọng hơn.
“Tôi gửi số tài khoản qua WeChat rồi. Khi nhận được tiền, tôi sẽ nói chính miệng rằng tôi là người làm cô bị thương.”