Vụ tai nạn này có nhiều người bị thương, hành lang bệnh viện chật cứng người nhà các nạn nhân.

Khi biết tôi là người nhà của Cao Lỗi, cảnh sát nhìn tôi với vẻ mặt nặng nề, bảo tôi hãy nén bi thương.

Chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống, nhưng anh ta lại hỏi tiếp tôi, có quen cô gái trẻ ngồi ghế phụ không.

Đôi chân vừa yếu ớt lập tức trở nên cứng cáp.

Cùng cứng lại còn có nắm tay tôi.

Bởi chiếc xe là của hồi môn nhà tôi tặng, Cao Lỗi thỉnh thoảng vẫn lái, nhưng chúng tôi từng thỏa thuận ghế phụ chỉ để cho hai vợ chồng ngồi, còn bạn bè khác giới thì tôi đều bắt họ ngồi ghế sau.

Bây giờ ghế phụ của anh ta lại có một cô gái, chỉ nghĩ thôi cũng thấy có vấn đề.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức mở camera giám sát trên xe.

Trước đó khu nhà xuất hiện kẻ trộm đập vỡ kính xe, tôi đã mua một chiếc camera để lắp trong xe, nghĩ rằng không có chuyện gì nên chưa nói với Cao Lỗi, không ngờ hôm nay lại giúp tôi rất nhiều.

Mở camera lên, hiện ra trước mắt tôi là gương mặt của cô gái trẻ.

Rất xinh đẹp, rất trẻ, và tôi cũng quen.

Trước đó không lâu, Cao Lỗi từng kể với tôi rằng công ty có một thực tập sinh mới, học cùng trường, cùng chuyên ngành với anh ta, nên sếp bảo anh ta dẫn dắt cô ấy.

Hình như tên là Lưu Tuyết.

Sau đó, gần như mỗi ngày Cao Lỗi đều nhắc tới cái tên này, khi tôi bắt đầu thấy có điều gì đó không ổn, anh ta lại nói chỉ là đồng hương, cảm thấy thân quen, không có ý gì khác.

“Anh Lỗi, lần này danh sách được chuyển chính thức, có em không?”

Trong camera, Lưu Tuyết rất tự nhiên ngồi vào ghế phụ, kéo tấm chắn nắng xuống bắt đầu trang điểm.

“Dĩ nhiên rồi, em không thấy anh là ai à.”

“Tuyệt quá, cảm ơn anh Lỗi! Mua!”

Lưu Tuyết vui mừng hôn lên má Cao Lỗi.

Anh ta cũng rất hưởng thụ, bất chấp đang lái xe, quay đầu nhìn Lưu Tuyết: “Chỉ hôn má thôi à?”

Giây tiếp theo, hai người họ lập tức hôn nhau nồng nhiệt ngay trước ống kính.

Tôi tắt camera, lòng bỗng nhẹ bẫng.

Nỗi buồn vì mất chồng phút trước và nỗi đau bị chồng phản bội lúc này triệt tiêu lẫn nhau, ngược lại khiến tôi bật cười.

“Tôi không quen, cô ấy thế nào rồi?”

“Cô ấy không bị thương nặng, chỉ bị trầy xước phần mềm và gãy xương cẳng chân.”

Cảnh sát chỉ về phía phòng bệnh của cô ấy, tôi bước tới đó.

“Tôi không thể phẫu thuật, tôi đang mang thai! Tôi muốn điều trị bảo tồn!”

Trong phòng bệnh, Lưu Tuyết hét lên, giọng vang vọng, nhìn là biết chẳng hề gì.

Tôi chỉ đứng ngoài cửa nhìn một chút, sau đó quay lại nói với cảnh sát: “Đây là người tình đích thực của chồng tôi, hiện còn đang mang thai con anh ta. Các anh tạm thời đừng nói cho cô ấy chuyện chồng tôi đã chết, tôi sợ cô ấy chịu không nổi.”

Cảnh sát và y tá trong phòng nghe xong đều nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm.

Chương 3

Tôi cùng cảnh sát đi vào nhà xác, nhìn thấy thi thể của Cao Lỗi nát bươm.

May mà gương mặt chỉ bị xây xát nhẹ, nếu không tôi chắc không nhận ra anh ta.

“Chồng à, anh chết thảm quá, trên đường xuống suối vàng nhớ đi chậm thôi nhé.” Tôi khóc lóc đổ người lên thi thể của anh ta, nhưng nước mắt không thể rơi, chỉ có thể làm bộ như khóc.

Sau khi xác nhận danh tính người chết, cảnh sát giao lại di vật của Cao Lỗi cho tôi. Nguyên nhân vụ tai nạn là do phía trước xuất hiện một chiếc xe máy chạy quá tốc độ, lại lấn làn, xe phía sau tránh không kịp nên đâm vào.

Trong túi niêm phong, điện thoại của Cao Lỗi nằm lặng lẽ, màn hình đã nứt như mạng nhện, nhưng may là vẫn mở được.

Tiễn cảnh sát về xong, tôi vừa liên hệ nhà tang lễ, vừa bắt đầu lục lọi điện thoại của Cao Lỗi.

Mở WeChat, nhóm trò chuyện được ghim tên là “Gia đình hạnh phúc”

Nhưng trong nhóm chỉ có ba người: bố chồng, mẹ chồng và Cao Lỗi, không có tôi.

Mẹ chồng gửi video hiện trường tai nạn vào nhóm, còn gắn thẻ Cao Lỗi.

“Con à, Thẩm Dư chết chưa, mau xem đi.”

Bố chồng nói: “Đúng là ông trời giúp chúng ta, không uổng công ta ngày ngày cầu khấn.”

Trong nhóm, bố mẹ chồng vui mừng đến mức mất kiểm soát, liên tục tag Cao Lỗi.

Tôi vội lấy điện thoại của anh ta nhắn lại: “Đúng vậy, thật là tuyệt vời.”