【Trọng sinh một đời, ngoại thất của Hầu gia chết trước】
Năm thứ bảy làm chính thất của phủ Định Viễn Hầu , ta mới hay Lục Viễn Trạch đã sớm có người khác trong lòng.
Ngày sinh hạ đứa con thứ hai, khó sinh nguy hiểm, bà đỡ hỏi Lục Viễn Trạch:
“Phu nhân khó sinh, phải giữ mẹ hay giữ con?”
Hắn không thèm hỏi ý ta, liền quyết đoán đáp:
“Giữ con. Phu nhân xưa nay thương con nhất, nhất định cũng mong giữ lấy đứa trẻ này.”
1
Ta nằm trong phòng sinh, nghe rõ mồn một từng lời từng chữ.
Thì ra bảy năm phu thê, tình nghĩa lại mỏng manh như giấy!
Sau khi con gái chào đời, ta vẫn còn một hơi tàn.
Lục Viễn Trạch bước vào nhìn con, ta rưng rưng lệ hỏi hắn:
“Vì sao lại chọn giữ con? Chàng không thương ta nữa sao? Ta là chính thê của chàng mà!”
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt băng lãnh, trong mắt tràn đầy chán ghét:
“Thịnh Vãn Vãn, nếu chẳng phải Phiêu Phiêu sợ đau khi sinh nở, ta nào thèm cưới nàng. Nay nàng chết rồi, ta rốt cuộc có thể giữ trọn lời hứa với Phiêu Phiêu: một đời một đôi. Cả đời này, ta chỉ yêu mình nàng ấy.”
Phiêu Phiêu là ai?
Ta còn chưa kịp hỏi, thì đã hộc máu mà chết.
Chết không nhắm mắt, linh hồn ta vất vưởng trên không trung Hầu phủ, chứng kiến Lục Viễn Trạch nắm tay một nữ tử yểu điệu bước vào cửa.
Nàng ta ôm đứa con gái ta vừa mới sinh ra, mặt mày rạng rỡ:
“Hầu gia, cảm tạ chàng để thiếp làm mẫu thân mà chẳng cần chịu đau. Giờ đây, chúng ta rốt cuộc cũng có đủ cả trai lẫn gái rồi.”
Con trai sáu tuổi của ta – Lục Minh Dịch – ngẩng đầu cười tươi gọi nàng:
“Mẫu thân Phiêu Phiêu, cuối cùng người cũng thật sự trở thành nương của con rồi!”
Phu nhân Diệp thị – mẹ chồng ta – nắm lấy tay nàng đầy ân cần, ánh mắt tràn ngập yêu thương:
“Phiêu Phiêu, sau này ta coi con như con gái ruột mà thương.”
Tiểu cô, tiểu thúc trong phủ đều đồng loạt thay đổi thái độ, nhao nhao gọi nàng là tẩu tẩu.
Chẳng bao lâu sau, Lục Viễn Trạch liền mang của hồi môn của ta, dùng ba môi sáu lễ mà nghênh cưới tân nương.
Thì ra, bảy năm ta tận tâm tận lực vì Hầu phủ, hết thảy đều là công cốc, vất cho chó gặm.
Mở mắt lần nữa, ta quay về đêm tân hôn với Lục Viễn Trạch.
Trọng sinh một đời, ta sẽ không ngu ngốc mà hy sinh vì bầy sói mắt trắng đó nữa.
Có thù thì báo, có oán thì trả, xử xong cặn bã rồi nhất định hòa ly.
Tuyệt đối không để bất kỳ ai trong bọn chúng được chút lợi lộc nào từ ta!
Nến hỉ trên bàn đã cháy phân nửa, tân lang mới bước vào hỉ phòng.
Lục Viễn Trạch áy náy giải thích:
“Vãn Vãn, hôm nay ta tiếp đãi khách khứa, uống hơi nhiều nên tới chậm.”
Ta vén khăn hồng, giọng nhàn nhạt:
“Đã vậy, Hầu gia cứ lui về thư phòng mà nghỉ ngơi.”
Nghe thế, nha hoàn hồi môn là Thải Vi kinh hãi khẽ kêu:
“Tiểu thư?”
Ta lạnh lùng quét mắt nhìn nàng:
“Chủ tử đang nói chuyện, hạ nhân chớ chen miệng.”
Thải Vi lập tức ngậm miệng không dám hé răng.
Lục Viễn Trạch cũng thoáng sững người vì thái độ của ta:
“Vãn Vãn, nàng… không cần ta ở lại ư?”
Lúc này, ánh mắt đào hoa của hắn đầy vẻ thâm tình nhìn ta.
Kiếp trước, chính đôi mắt ấy khiến ta say mê ngu muội.
Cứ tưởng hắn si mê ta từ cái nhìn đầu tiên, tưởng rằng tình thâm ý trọng chẳng đổi thay.
Về sau ta mới hay, nam nhân có mắt đào hoa, nhìn chó cũng có thể sâu tình.
Ta khẽ cười lạnh:
“Hầu gia với thiếp đã là tình thâm nghĩa trọng, nào cần kè kè sáng tối?”
Đêm nay, ta tuyệt đối sẽ không để hắn chạm vào người mình.
Về sau cũng thế — cái đồ cẩu nam nhân ấy, cả đời đừng hòng đụng tới ta!
Lục Viễn Trạch nhướng mày:
“Không ngờ Vãn Vãn cũng biết làm thơ.”
Ánh mắt hắn hiện lên vài phần tán thưởng.
Hắn vẫn luôn tưởng ta là nữ tử xuất thân thương hộ, ngoài chuyện buôn bán quản gia thì tất chẳng hiểu thi thư, kỳ thực, ta hiểu hơn những gì hắn tưởng gấp bội.
Tiền kiếp, hắn chẳng hề có hứng thú tìm hiểu ta. Kiếp này, ta sẽ khiến hắn vĩnh viễn không có tư cách tới gần ta.
Ta giục hắn rời đi:
“Trời không còn sớm, Hầu gia hãy về thư phòng nghỉ ngơi, thiếp cũng cần ổn định lại, sáng mai còn phải dậy sớm dâng trà cho mẹ chồng.”
“Được.”
Lục Viễn Trạch qua loa nhìn ta một cái rồi quay người rời khỏi.
Bóng lưng hắn tuyệt không có lấy nửa phần lưu luyến, trái lại nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Hóa ra, cái gọi là thâm tình của hắn vốn chỉ là vờ vịt giả tạo.
Đáng hận là ta ở kiếp trước lại mù mắt, mù lòng.
2
Kiếp trước, ta bị vẻ ngoài của Lục Viễn Trạch che mờ tâm trí, sai lầm đem lòng kẻ bạc nghĩa tưởng là lang quân hữu tình.
Nay, ta đã biết trong lòng hắn chỉ chứa một người — Liễu Phiêu Phiêu.
Chưa từng yêu ta dù chỉ nửa phần.
Hắn cưới ta, chỉ vì ta là ái nữ của phú hộ đứng đầu Yến Châu, tham lam tài sản của Thịnh gia.