Ta thuận theo lời, đến viện của Tiêu Túc. Sau khi hắn chết, phần lớn nô bộc trong viện đều bị điều đi chỗ khác, chỉ còn lại một lão bộc trông nom quét tước, giờ cũng đã nghỉ ngơi.

Cổng viện không khóa, ta đẩy cửa bước vào, phát hiện cửa phòng cũng không cài chốt bên trong, chỉ khẽ đẩy là mở ra.

Ta châm nến, đi đến trước bức họa treo đầu giường hắn.

Những dòng chữ mà người ta gọi là “đạn mạc” quả không sai — đó quả thực là một bức tranh sơn thủy.

Ta cẩn thận trèo lên ghế, gỡ bức họa xuống, lật lại.

Phía sau bức tranh sơn thủy, là một bức họa giấu kín, ngay lập tức hiện ra trước mắt ta.

Người con gái cầm quạt, mỉm cười dịu dàng trong tranh — rõ ràng chính là ta!

Bức họa này có lẽ hắn thường mang ra ngắm trong đêm, vài chỗ đã bị khói nến ám đen.

Góc tranh còn có mấy hàng chữ do chính tay Tiêu Túc đề:

【Đèn trắng, sương lạnh, phòng vắng, tiếng tùng ngân xa.】

Câu thơ này đi với bức tranh có phần không ăn khớp, ý thơ là nói thời tiết rất lạnh, nhưng lại ẩn giấu tên của ta trong đó.

Ta tên là Trần Vận Bạch.

Lúc này ta không thể không tin, Tiêu Túc quả thực có tình ý với ta!

03.

Những điều đạn mạc nói hóa ra đều là thật, vậy thì chuyện hắn còn sống, chẳng lẽ cũng là thật?

Ta không khỏi lo lắng, đứng trước bức họa, lẩm bẩm:

“Hắn còn sống thì tốt, nếu hắn thật sự chết rồi, ta mà gả cho bài vị của hắn, chẳng phải thật sự sẽ bị Tiêu Tự hợp thờ hai phòng sao? Vậy chẳng khác gì giết ta mười lần!”

【Hợp thờ hai phòng cái đầu hắn ấy!】

【Tiêu Tự căn bản không hề ngã xuống vực, đó chỉ là kế nghi binh. Hắn giờ đang dẫn theo một đội quân nhỏ đánh úp vương đình địch trong đêm!】

【Nữ phụ mà được gả cho hắn, sau này cứ chờ làm mệnh phụ triều đình đi!】

【Không phải tốt hơn nhiều so với gả cho tên nam chính lăng nhăng kia sao? Mà nam chính sau này còn nạp từng đợt thiếp vào phủ, gả cho hắn mới thật là bi thảm đấy!】

Từ lời của họ, ta mới biết — thì ra thế giới ta đang sống chỉ là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình.

Mà ta chỉ là nữ phụ trong truyện, theo nguyên tác, ta chẳng qua chỉ là một trong số những tiểu thiếp của nam chính Tiêu Tự.

Trong kịch bản ban đầu, ta từ chối gả cho bài vị của ca hắn, nên hắn mới cưới ta.

Còn ân nhân cứu mạng — Giang Vân Chỉ — vì thế mà tức giận bỏ đi.

Tiêu Tự từ đó oán ta, năm ngày cãi lớn một trận, ba ngày cãi nhỏ một hồi.

Ta vì muốn giữ được lòng hắn, đành nhờ phụ thân ta nâng đỡ cho hắn.

Mà hắn nhờ thế mà phất lên, còn phụ thân ta đúng lúc cáo lão hồi hương, ta mất chỗ dựa.

Hắn liền lấy cớ ta ba năm không sinh được con, giáng ta từ vợ xuống thiếp.

Mà cô gái hái sen Giang Vân Chỉ mới là nữ chính chân chính trong truyện.

Sau khi rời đi, nàng sẽ trở thành nghĩa nữ của Giang Nam Vương, rồi gả cho Tiêu Tự trong ánh hào quang rực rỡ, nhận lấy tình yêu của hắn.

Để khiến Giang Vân Chỉ yêu hắn hơn, cảm thấy áp lực hơn, hắn còn không ngừng nạp thiếp, đến nỗi hậu viện đầy ắp thiếp thất, mà ta — chỉ là một trong vô số tiểu thiếp bị lãng quên, cuối cùng uất ức mà chết.

Khi biết được kết cục ấy, ta thật sự rất muốn chửi cái tác giả có tam quan méo mó kia một trận.

Dựa vào đâu mà ta, một vị hôn thê đường đường chính chính, không làm chuyện xấu gì, cuối cùng lại phải nhận lấy kết cục uất ức mà chết, để làm nền cho nam nữ chính?

Chỉ vì ta không chịu gả cho bài vị Tiêu Túc, cản đường tình duyên của nam nữ chính?

Cũng đúng thôi, một người có thể viết ra tình tiết một đích nữ danh môn như ta lại đi đính hôn với một thứ tử phủ tướng quân, cái đầu của hắn chắc chắn không được bình thường!

May mà những người trên đạn mạc phần lớn đều rất có chính nghĩa, tiết lộ nội tình cho ta, mới giúp ta có cơ hội thoát khỏi quỹ đạo cốt truyện ban đầu!

2

Cả tôi và dì đều nhìn thấy cái tên hiển thị – Uyển Ngôn.

Ngay lập tức, một ánh mắt cảnh giác bắn về phía tôi.

Lục Trì Chu đã bắt máy.

“Trì Chu, tối mai mình cùng đi ăn nhé?”

“Tối mai, được.”

Tôi nhấc chân, bước ra ngoài.

Hành lang chỉ bật vài chiếc đèn tường, ánh sáng lờ mờ, nhưng tôi lại thấy dễ chịu hơn.

Không biết từ bao giờ, tôi đã thích bóng tối hơn ánh sáng, vì nơi đó có thể che giấu bản thân, không bị ai phát hiện.

Trong phòng, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.

So với trước kia, khi tôi gọi thì anh ta lạnh nhạt hoặc chẳng thèm bắt máy,

thái độ với Đường Uyển Ngôn thật sự hoàn toàn khác biệt.

Chỉ là tất cả đã ba năm rồi, mỗi lần nhớ lại tôi vẫn thấy cả người lạnh toát.

Tôi không hiểu, ba năm trước đầu tôi đập đến tóe máu, anh ta vẫn không cho tôi tá túc ở nhà họ Lục tạm thời.

Cha để lại khoản nợ gần cả chục triệu, tôi bị đẩy vào hố sâu không đáy.

Muốn sống cũng không xong, mà chết cũng chẳng được.

Lục Trì Chu bước ra.

Chúng tôi chạm mắt.

Ánh mắt anh ta dò xét tôi.

“Cô từ lúc quay về là cứ đầy tâm tư, cô lại định giở trò gì?”

“Gì cơ?”

Tôi thật sự không hiểu anh ta đang nói gì.

“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đang nghĩ tối nay mình ngủ ở phòng nào thôi.”

“Đúng là bản tính khó đổi, cô nói dối mà tôi không nhìn ra thì tôi không xứng làm tổng tài tập đoàn Lục thị.”

Ánh mắt anh ta sắc lẹm, như có thể xuyên thủng người khác.

Tôi lùi lại một bước.

“Anh Trì Chu, tôi vẫn muốn gọi anh là anh Trì Chu, được không? Không có ý gì khác, chỉ cảm thấy gọi vậy là một cách thể hiện sự tôn trọng.”

“Cũng mong anh yên tâm, cho dù tôi có nghĩ gì đi nữa, cũng chẳng liên quan đến anh, càng không dám mơ tưởng điều không nên.”

Anh ta tiến lại gần, bóp chặt cổ tôi.

“Thật sao? Trước kia cô cũng nói hay lắm, quay đầu liền đi gây chuyện với Uyển Ngôn.”

“Chu Đường, cô là người hai mặt nhất tôi từng gặp.”

Tôi khó thở, đau đớn đến cực độ.

Cho đến khi mắt tôi trợn trắng, anh ta mới buông tay.

“Khụ…”

Tôi vịn lấy tường, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh ta, thật muốn hỏi: anh có từng điều tra không?

Nhưng lời thốt ra lại là:

“Hay là… tôi ra ngoài ở tạm, mai lại đến thăm bà.”

Tôi vịn tường bước xuống lầu, hai chân mềm nhũn.

Đi chưa được mấy bước, đã bị anh ta xách ngược trở lại.

“Giả vờ cái gì? Bà nội tỉnh lại thấy cô, đến lúc nên đi tôi tự nhiên sẽ bảo cô đi.”

Anh ta sải bước xuống cầu thang, rời khỏi biệt thự.

Sáng hôm sau, bà nội tỉnh lại trong chốc lát, bà nắm chặt tay tôi, luôn miệng gọi “ngoan, ngoan”.

Tôi quay đầu, lau đi nước mắt.

“Bà ơi, bà nhất định phải khỏe lại, bà còn chưa dẫn Đường Nhi đi ngắm hoàng hôn mà.”

Bà chỉ mỉm cười, không nói gì.

Rất nhanh lại rơi vào hôn mê sâu.

Rất lâu vẫn chưa tỉnh lại.

Tôi không chịu nổi nữa, về phòng ngủ một lát.

Bị tiếng động ở đại sảnh đánh thức.

Bước ra ngoài.

Trong đại sảnh, một cặp trai tài gái sắc đang đứng quay lưng về phía tôi.

“Trì Chu, Chu Đường đâu?”

Người đàn ông nghiêng người.

Đường Uyển Ngôn nhìn thấy tôi, sửng sốt: “Chu Đường?”

Cô ta bước đến nắm lấy tay tôi: “Chu Đường, thật là cậu rồi, cậu gầy quá.”

Tôi cúi đầu, liền thấy trên cổ tay trắng ngần của cô ta là chiếc vòng ngọc lục đế vương xanh biếc.

Đó là vật truyền đời của nhà họ Lục, từ bà Lục truyền cho Lục phu nhân, giờ đã trao cho Đường Uyển Ngôn.

“Sao thế? Sao cậu không nói gì?”

Một ánh mắt sắc lạnh liền phóng tới, đầy cảnh cáo.

Lục Trì Chu xưa nay chẳng bao giờ để cô ta chịu một chút ấm ức.

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Cậu muốn lên thăm bà à? Bà đang ở trên lầu.”

Cô ta ngẩng đầu.

“Được, lát nữa tôi sẽ xuống, tối nay tôi và Trì Chu đặt nhà hàng rồi, cậu cùng đi với bọn tôi nhé.”

Đường Uyển Ngôn rảo bước lên lầu.

Trong đại sảnh, tôi quay đầu tránh đi ánh mắt cảnh cáo kia.

Nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi:

“Sắp cưới rồi sao?”

Anh ta cười nhạt: “Cô quan tâm mấy chuyện này vậy, còn bảo không âm mưu gì?”

“Chu Đường, tôi cảnh cáo cô, nếu còn dám làm Uyển Ngôn bị tổn thương, tôi khiến cô chết không có chỗ chôn.”

Tôi thậm chí thấy đau khi hít thở, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói: