Vị hôn Tiêu gia Tự của ta, sau khi huynh trưởng hắn tử trận, đột nhiên muốn bỏ ta để cưới một cô gái hái sen.

Hắn nói:

“Vân Chỉ không muốn làm thiếp, chi bằng nàng gả cho bài vị của ca ta. Sau này ta sẽ hợp thờ hai phòng, nàng vẫn là của ta, mà con cái chúng ta còn có thể mang danh đích tử trưởng phòng, hưởng phần gia sản của ca ta.”

Ta vừa định từ chối, trước mắt bỗng hiện ra rất nhiều dòng chữ:

【Đồng ý đi, ca hắn chưa chết, nàng gả qua sẽ là tướng phu nhân!】

【Ca hắn đã thầm thương nàng từ lâu, thành thân rồi sợ là sẽ nâng niu nàng tận trời mây!】

【Hợp thờ hai phòng cái đầu hắn ấy!】

Vì thế ta liền vui vẻ đồng ý…

01.

“Gả cho bài vị của ca ta đi!”

Trong linh đường đêm khuya, chỉ còn lại ta và vị hôn Tiêu gia Tự.

Ca hắn tuổi còn trẻ đã mất, ta vốn định nói vài lời an ủi, hắn lại nghiêm túc nói ra một câu như vậy.

“Gả cho bài vị của ca huynh sao? Nhưng ta là vị hôn thê của huynh…”

Xác định hắn không nói đùa, sắc mặt ta liền sụp xuống, cảm thấy hết sức nực cười, thậm chí nghĩ có phải hắn bị cái chết của ca mình làm cho phát điên rồi không.

Ta là trưởng nữ đích thân của Trần gia, phụ thân ta làm quan đến tòng nhị phẩm, tại sao lại phải bỏ người sống không gả, lại đi gả cho một cái bài vị?

Thật sự là quá nực cười, đến mức cơn buồn ngủ ban nãy của ta lập tức tan biến sạch.

“Nhưng Vân Chỉ không muốn làm thiếp, ta cũng không thể không có nàng.

“Vân Chỉ nhát gan, không có ta nàng không sống nổi.

“Cho nên chỉ có thể uất ức nàng trước, gả cho bài vị của ca ta, đợi nàng vào cửa rồi, ta sẽ đề xuất với cha mẹ hợp thờ hai phòng.

“Như vậy nàng vẫn thuộc về ta, sẽ không có nam nhân khác chạm vào nàng.

“Hơn nữa sau này con cái chúng ta, còn có thể mang danh đích tử trưởng phòng, hưởng phần gia sản của ca ta.”

Chuyện này, hắn đã cân nhắc mấy ngày rồi, cảm thấy đây là cách tốt nhất đôi bên đều được.

Một tháng trước, hắn rơi xuống nước ở bến sông, được cô gái hái sen tên Giang Vân Chỉ cứu, rồi phát sinh quan hệ thân mật, hắn bắt buộc phải chịu trách nhiệm với Giang Vân Chỉ.

Ban đầu hắn muốn ta làm chính thất, để Giang Vân Chỉ làm thiếp, nhưng Giang Vân Chỉ không đồng ý, nàng ta nói tuy xuất thân hèn kém nhưng cũng là con nhà lành, quyết không chịu làm thiếp cho người ta.

Hắn thấy Giang Vân Chỉ đáng thương, nhưng cũng biết với thân phận của ta, gả cho một kẻ thứ tử như hắn đã là thiệt thòi, không thể để ta làm thiếp được, cho nên hắn mới nghĩ ra cái cách mà hắn cho là vẹn cả đôi đường này.

Nhưng ta không cam lòng, ta không muốn bái đường thành thân với một cái bài vị, càng không muốn làm “phòng hợp thờ” của hắn.

Hắn dựa vào đâu mà hạ thấp ta như vậy?

Dựa vào đâu mà Giang Vân Chỉ được gả cho người sống sờ sờ, còn ta phải gả cho một bài vị lạnh lẽo, xa lạ?

Ta thà đoạn tuyệt với hắn còn hơn chịu nhục thế này!

Ngay khi ta chuẩn bị từ chối, trước mắt bỗng xuất hiện rất nhiều dòng chữ…

【Nữ phụ à, đồng ý hắn đi! Ca hắn – người có quyền có thế kia – chưa chết, nàng gả qua chính là tướng phu nhân, chẳng tốt hơn nhiều so với gả cho cái tên thứ tử ba lòng bốn dạ này à?】

【Ca hắn Tiêu Túc đã thầm thương nàng từ lâu rồi, trong thư phòng của hắn treo một bức tranh hai mặt, mặt trước là tranh sơn thủy, mặt sau là tiểu họa chân dung nàng, mỗi ngày ở nhà đều ngắm nàng qua bức họa mà tương tư!】

【Hắn nhất định sẽ chịu cưới nàng, đến khi trở về phát hiện bản thân cưới được người trong lòng, chắc chắn sẽ cưng chiều nàng đến tận trời!】

【Gả cho hắn, nàng chính là tướng phu nhân rồi!】

02.

Nhìn những dòng chữ đột ngột xuất hiện kia, ban đầu ta không tin.

Ca hắn và ta cũng chỉ gặp nhau vài lần thoáng qua, sao có thể thích ta được?

Huống chi bên ngoài đều đồn rằng hắn ngã xuống vực khi đánh trận, chết rất thảm, đến thi thể cũng chẳng tìm thấy, nghe nói có thể đã bị thú dữ dưới vực ăn mất rồi, làm sao còn có khả năng sống sót?

Ta quay đầu nhìn Tiêu Tự, định hỏi hắn có thấy những dòng chữ kia không, ta chỉ chỉ lên không trung…

Tiêu Tự lại mơ hồ không hiểu gì: “Vận Bạch, nàng làm sao vậy?”

Rõ ràng hắn không nhìn thấy những dòng chữ ấy, chỉ có ta là thấy được!

Để xác minh sự thật giả của những lời đó, ta giả vờ choáng váng, không trả lời ngay:

“Ta thấy hơi mệt, chàng cứ tiếp tục trông linh cữu đi, ta ra hậu viện đi dạo một chút.”

Tiêu Tự gật đầu, hắn nghĩ ta cần thời gian để cân nhắc chuyện này.

Để ta dễ dàng đồng ý hơn, hắn còn cố ý nói với ta:

“Hiện tại mọi người đều đã ngủ, nàng có thể qua tiểu viện ca ta từng ở lúc còn sống xem thử, xem có thích cách bố trí nơi đó không. Viện của huynh ấy rất rộng, phong cảnh trong viện rất đẹp, phòng ốc cũng nhã nhặn, nàng nhất định sẽ thích.”

Vừa hay cho ta một cái cớ để đi thám thính, bằng không ta còn không biết tìm lý do gì để vào phòng ca hắn xem bức họa.

Sau khi nhà họ Chu phá sản, tôi phải trốn nợ khắp nơi, mỗi ngày làm ba công việc, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, vẫn bị chủ nợ đánh đập.

Một cú điện thoại gọi tôi trở về Kinh Đô, đúng lúc Lục Trì Chu chuẩn bị đính hôn.

Ai cũng nghĩ tôi còn chưa quên được anh ta, trở về để phá hoại hôn lễ giữa anh và Đường Uyển Ngôn.

“Chu Đường, cô vẫn chưa từ bỏ à?”

“Trì Chu chưa từng thích cô, người anh ấy yêu từ đầu đến cuối là chị Uyển Ngôn!”

Những lời cảnh cáo cùng cú đấm đá không ngừng khiến tôi thở không ra hơi.

Mà người đàn ông từng khiến tôi yêu đến mù quáng – Lục Trì Chu, chỉ lạnh lùng đứng nhìn tất cả.

Trong ánh mắt anh ta, chỉ còn lại căm ghét.

Tôi cười nhạt, lau vết máu bên khóe miệng.

“Các người nghĩ nhiều rồi, mới đây còn có một vị đại sư xem giúp tôi, nói rằng tôi mang mệnh ‘Thiên Sát Cô Tinh’, cả đời chẳng có nổi một sợi dây tơ hồng.”

Người kia thoáng run tay.

1

Tàu hỏa đến Kinh Đô.

Vừa bước ra khỏi nhà ga, tôi đã thấy Lục Trì Chu đứng cạnh chiếc Maybach, cao ráo rắn rỏi.

Anh ta rõ ràng đã chờ đến phát cáu.

Tôi bước tới.

“Anh Trì Chu.”

Người đàn ông tuấn tú hơi sững lại.

Tôi cúi đầu, siết chặt tay trong lòng.

Tôi biết, anh ta chắc chắn không ngờ được, người trước mắt gầy đến như que củi, toàn thân phảng phất mùi nghèo túng, lại chính là đại tiểu thư nhà họ Chu năm nào – Chu Đường.

Trước ánh mắt lạnh băng của anh ta, tôi cố nặn ra một nụ cười.

“Cô thật sự là… Chu–”

Rồi anh ta liền cáu kỉnh cắt lời: “Có máy bay không đi, lại đi tàu hỏa.”

Lên xe, không khí trong xe im lặng đến đáng sợ.

Anh ta lái xe phía trước.

Tôi ngồi ghế sau.

Ba năm trước, tôi rất hay nói chuyện, lúc nào cũng bám lấy anh ta.

Anh ta khi ấy, mặt luôn lạnh như băng.

Anh ta không thích tôi.

Còn tôi bây giờ, cũng chẳng còn thích nói nữa.

Nếu có chút thời gian, tôi chỉ muốn cuộn người lại ngủ một lát.

Xe rất sạch sẽ, rộng rãi.

Chỗ ghế phụ, gắn một món đồ chơi nhỏ xíu.

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nếu đoán không nhầm, vị trí đó bây giờ thuộc về vị hôn thê của anh – Đường Uyển Ngôn.

Lúc vừa lên xe, tôi định ngồi ghế phụ, nhưng thấy món đồ chơi đó, liền rụt tay lại, tự biết điều quay xuống ghế sau.

Tôi mím chặt môi.

Không biết từ khi nào, tôi trở nên rất sợ hãi, sợ đến mức ngay cả hơi thở của mình cũng không dám quá lớn tiếng.

“Cô không có gì muốn hỏi sao?”

Tôi nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt Lục Trì Chu trong gương chiếu hậu.

“Tôi…”

Hỏi gì đây?

Hình như tôi chẳng còn gì để thắc mắc nữa, hoặc có thể nói, tôi chẳng còn hứng thú với bất cứ điều gì.

“Anh Trì Chu…”

Anh ta lập tức cắt ngang lời tôi.

“Gọi thẳng tên tôi đi, tôi với cô cũng không thân thiết gì. Cô trở về cũng chỉ vì bà nội tôi bệnh nặng, muốn gặp cô lần cuối, đừng có nhận thân nhận quen.”

Lời định nói ra nghẹn cứng nơi đầu môi.

Tôi nhanh chóng gật đầu.

“Bà nội anh… bệnh nặng lắm sao?”

Anh ta không trả lời, nhưng sắc mặt lại trầm xuống vài phần – ý tứ đã quá rõ ràng.

Tôi siết chặt lòng bàn tay.

Trên đời này, những người từng thật lòng đối xử tốt với tôi, đều sắp lần lượt rời đi rồi sao?

Lúc đến nơi, bà nội đang thiếp đi.

Tôi ngồi bên cạnh, trên người bà cắm đầy thiết bị.

Tôi nắm lấy tay bà, dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho bà.

Cuối cùng bà cũng có chút phản ứng, nhẹ nhàng siết lại tay tôi.

“Bà Lục.”

Tôi khẽ gọi, phát hiện giọng mình nghẹn ngào đến đau rát.

“Quản gia, đưa cô ấy đi rửa mặt thay đồ trước.”

Trên tàu chen chúc hơn ba mươi tiếng, Lục Trì Chu rõ ràng đã chịu đủ bộ dạng nhếch nhác của tôi.

Nhìn chiếc bồn tắm lớn trước mặt, tôi hơi thất thần.

“Cô Chu, có thể cởi đồ được rồi.”

Tôi sững người.

“Dì Hứa, dì ra ngoài trước đi.”

Ký ức có phần mơ hồ, dì Hứa rất giỏi kỳ cọ, hồi nhỏ tôi thường quấn lấy dì nhờ tắm giùm.

Dì đóng cửa ra ngoài.

Tay tôi khựng lại giữa lúc đang cởi đồ.

“Thiếu gia, cô Chu Đường nói muốn tự tắm, không cần tôi kỳ giúp.”

“Hừ, trông chừng cô ta, cứ như vừa lội từ bùn lên.”

Tôi đờ đẫn mất vài giây.

Rồi cởi hết quần áo.

Trong gương lập tức hiện ra những vết sẹo chằng chịt trên cơ thể tôi.

Tay tôi chậm rãi trượt xuống, chạm vào vết sẹo dài như con rết bên hông.

Vẫn rất đau.

Vì ở chỗ đó, tôi đã bị ép buộc hiến gan.

Phòng khám tồi tàn.

Đau đớn đến tê tâm liệt phế.

Vẫn còn đau.

Tắm xong đi ra, suýt nữa đâm sầm vào Lục Trì Chu.

Tôi vội vàng lùi lại, ngẩng đầu lên.

Anh ta lạnh lùng nhìn xuống tôi.

“Cô không có bộ đồ nào tử tế hơn à? Chu Đường, cô cố tình mặc thế này để bà nội tỉnh lại sẽ thương hại cô sao?”

Tôi ngẩn người.

“Xin lỗi, tôi không mang theo đồ tốt hơn, nhưng bộ này tôi đã giặt rất sạch rồi.”

Dì Hứa kinh ngạc.

“Bộ này trông cũng không rộng lắm, sao cô Chu mặc vào nhìn to quá vậy?”

Tôi ngẩng đầu lên, Lục Trì Chu cũng đang lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi mỉm cười.

“Chắc giảm cân hơi quá đà, vài hôm nữa là béo lên lại thôi.”

Dì Hứa kinh ngạc: “Giảm cân, là giảm ra vậy sao?”

Lúc này, điện thoại Lục Trì Chu vang lên.

Anh ta lấy ra.