Tôi đang hỏi lớp trưởng một bài toán.
Học sinh chuyển trường đột nhiên lao đến trước mặt tôi, xé toạc tờ đề thi của tôi.
“Đừng có lại gần đàn ông khác như thế, cậu còn chút liêm sỉ nào không?”
Giờ ra chơi tôi ra mua đồ ăn vặt, cậu ta lại hét lên với tôi.
“Ăn ăn ăn! Ngày nào cũng chỉ biết ăn, cậu nhìn xem giờ mình béo đến mức nào rồi?”
Tôi không thể chịu nổi nữa, tát thẳng vào mặt cậu ta một cái.
Cậu ta trừng to mắt, không thể tin nổi nhìn tôi.
“Cậu dám đánh tôi? Tôi là chồng tương lai của cậu đấy!”
“Tôi đến đây là để dạy dỗ cậu từ nhỏ, phải làm thế nào mới trở thành một người vợ đủ tiêu chuẩn!”
Tôi tức đến mức phải bật cười.
1
“Ăn ăn ăn! Ngoài ăn cơm thì chỉ biết ăn vặt, nhà có giàu đến đâu cũng bị cậu ăn đến sạt nghiệp!”
“Cậu nhìn lại mình xem, béo đến mức nào rồi?”
Tôi ngạc nhiên nhìn học sinh chuyển trường Trương Thừa Kế, rồi nhìn lại thân hình mình.
Tôi cao 1m70, nặng 120 cân, có thể không gầy lắm, nhưng chắc chắn không thể gọi là béo được chứ?
Tôi kìm nén cơn giận, cố giữ giọng bình tĩnh, “Chuyện này liên quan gì đến cậu? Cậu lo cho bản thân mình là được rồi.”
Ai ngờ cậu ta càng nhảy dựng lên, “Sao lại không liên quan? Cậu là vợ tôi, tiền của cậu cũng là tiền của tôi, đương nhiên tôi phải quản!”
Lần này, cả lớp đều tròn mắt nhìn cậu ta.
Một bạn kéo tay tôi, nói nhỏ, “Bỏ đi Kỳ Kỳ, tớ thấy đầu óc cậu ta có vẻ có vấn đề… đừng để ý làm gì.”
Tôi gật đầu, quay về chỗ ngồi, lấy tờ đề thi toán ra.
Có một câu tôi vẫn chưa hiểu rõ, nên tôi ngồi cạnh lớp trưởng để hỏi cách giải.
Lớp trưởng đang kiên nhẫn giảng giải cho tôi, Trương Thừa Kế đột nhiên lao tới, xé nát tờ đề thi của tôi.
“Ngô Kỳ Kỳ, cậu không biết liêm sỉ là gì à!”
“Sao lại có thể ngồi gần đàn ông như vậy!”
Lớp trưởng nhíu mày đứng dậy, “Trương Thừa Kế, cậu bị bệnh à?”
Nghe vậy, cậu ta ngẩng cao đầu, mặt đầy vẻ khinh thường, “Chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, không đến lượt cậu xen vào!”
Mặt tôi đỏ bừng vì tức giận, định nói gì đó thì cậu ta lại cắt ngang.
Trương Thừa Kế vẫn không ngừng lải nhải, “Còn nữa, sau này cậu phải giữ khoảng cách với tất cả đàn ông, không được nói chuyện với họ, khi đi bộ cũng phải cách xa ít nhất ba mét.”
“Không được cười với họ, không được hỏi họ bất cứ điều gì, vợ của tôi trước khi kết hôn nhất định phải là trinh nữ!”
Là học sinh cấp ba, tuổi đang nhạy cảm nhất.
Nghe cậu ta nói trắng ra như vậy, tôi không thể chịu nổi nữa, tát thẳng vào mặt cậu ta.
Trương Thừa Kế không thể tin nổi nhìn tôi, kinh ngạc nói, “Ngô Kỳ Kỳ, cậu dám đánh tôi?”
“Tôi là chồng tương lai của cậu đó! Cậu đánh tôi bây giờ, sau này sẽ phải khóc mà van xin tôi!”
“Cậu có biết cậu là một người vợ tồi đến mức nào không? Không đẻ được con trai, không biết làm việc nhà.”
“Mẹ tôi nhờ cậu vay giúp bố mẹ cậu 1 triệu, ai ngờ hai người họ sống chết không chịu cho vay, chẳng phải vì cậu không biết ăn nói à? Ngay cả dỗ người cũng không biết!”
“Cậu ăn của nhà họ Trương, uống của nhà họ Trương, chuyện nhỏ như thế cũng không làm được, cậu nói xem cậu có ích gì?”
Lời còn chưa dứt, tôi đã túm lấy tóc cậu ta.
Các bạn học sinh thấy vậy cũng lập tức xông tới giữ chặt cậu ta lại, trực tiếp áp giải đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
Cô giáo chủ nhiệm, cô Lưu, hoảng sợ đến mức lập tức đứng bật dậy. Sau khi hiểu rõ tình hình, cô nhìn Trương Thừa Kế với ánh mắt phức tạp.
2
Giọng cô nghiêm khắc: “Trương Thừa Kế, tôi không biết em học mấy lời đó từ đâu, nhưng sau này đừng bao giờ nói nữa.”
“Những lời đó đều là sự sỉ nhục và bôi nhọ bạn học Ngô Kỳ Kỳ, em nên tập trung vào việc học, đừng suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn!”
Trương Thừa Kế không phục: “Em suy nghĩ vớ vẩn chỗ nào? Chẳng lẽ em nói sai sao?”
“Phụ nữ thì nên nghe lời chồng, giữ gìn trinh tiết, đây là điều quan trọng nhất.”
Cô Lưu tức giận đập bàn, “Nếu em còn giữ kiểu suy nghĩ đó, tôi sẽ xin hiệu trưởng đuổi học em!”
“Ngay cả việc tôn trọng người khác em còn chưa học được, tôi không dạy nổi học sinh như em!”
Khuôn mặt Trương Thừa Kế thoáng hiện vẻ hoảng loạn, “Không được! Nếu em bị đuổi học, thì làm sao mà hằng ngày giám sát Kỳ…”
“Làm sao mà học hành cho tốt được!”
Cô Lưu trừng mắt nhìn cậu ta, “Xin lỗi bạn học Ngô Kỳ Kỳ ngay!”
Cậu ta miễn cưỡng cúi đầu, lầm bầm một câu: “Xin lỗi.”