Nhưng vẫn có người nói nhỏ:
“Giáo sư Hạ cũng đào hoa ghê nhỉ, vợ thì đẹp, lại còn có thêm cô em trẻ trung bên cạnh.”
“Nhưng nói gì thì nói, trẻ vẫn hơn chứ. Nếu là tôi, tôi cũng không chọn người lớn tuổi…”
Dòng bình luận lại xuất hiện, lướt như sóng:
【Trời đất ơi! Quá hợp luôn! Đúng là tri kỷ tâm hồn! Cho tôi ship cặp này cả đời!】
【Lúc nãy trước khi lên sân khấu, hai người họ còn hứa hẹn sẽ bên nhau cả đời nữa kìa haha. Nếu nữ phụ biết chắc tức chết luôn!】
【Nhưng mà nữ phụ cũng vô tội mà…】
【Đạo đức giả! Cút đi!】
Tôi siết chặt lòng bàn tay, ngoài mặt vẫn bình tĩnh như không.
Sao tôi lại không biết chứ — tôi còn chuẩn bị sẵn “quà tặng” cho họ rồi.
10
Hiệu trưởng mời tôi lên sân khấu phát biểu với tư cách đại diện.
Tôi bước lên, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt nhìn chằm chằm của Hạ Thanh Thư.
Vừa lên tới nơi, tôi xé nát bản phát biểu đề cử Diệp Chân Chân đi du học.
Sau đó trực tiếp mở màn hình chiếu lớn phía sau.
Trên màn hình chính giữa hội trường, bắt đầu phát đoạn video tôi đã thuê người cắt dựng từ trước.
Phân cảnh đầu tiên là Hạ Thanh Thư trong phòng làm việc của tôi, lén tráo đổi trang sức, cùng Diệp Chân Chân bàn kế hoạch bỏ trốn.
Xem xong đoạn đó,
Cả hội trường lập tức bùng nổ.
Người nổi tiếng là “cao lãnh chi hoa” của khoa nghệ thuật, giáo sư đẹp trai nhất trường — lại âm mưu cùng học trò lừa đảo vợ để cướp tài sản?
Còn định bỏ trốn với nhau?
Còn dám yêu cầu người khác “hi sinh vì tình yêu” của bọn họ?
Tôi không để tâm đến những tiếng ồn ào phía dưới.
Cho bảo vệ đứng chặn trước sân khấu, không để Hạ Thanh Thư — mặt cắt không còn giọt máu, đang tức giận điên cuồng — bước lên.
Còn Diệp Chân Chân thì bắt đầu bật khóc, giọng mềm nhũn:
“Không… không phải mà… Con không làm gì cả… Sư mẫu, sao người lại vu oan cho con và sư phụ…”
Cô ta khóc đến đáng thương, khiến không ít người mềm lòng.
“Bây giờ kỹ thuật chỉnh sửa video phát triển lắm, biết đâu lại là giả.”
“Đúng đó, nhìn cô gái kia cũng bình thường thôi, mà giáo sư Hạ trông cũng đâu giống người như vậy. Một đoạn video thì chứng minh được gì chứ.”
Tôi vẫn bình tĩnh, bấm mở đoạn video thứ hai.
Là đoạn tôi vừa quay lại cách đây không lâu.
Ghi lại cảnh Hạ Thanh Thư và Diệp Chân Chân ở hậu trường mập mờ không rõ ràng.
Đoạn video dài hơn mười phút, cả hai gần như không mặc gì.
Vừa nghe thấy tiếng người đi lại bên ngoài, vừa giả vờ đang luyện tập, thực chất lại đang làm mấy chuyện không thể nói ra.
Tôi đặc biệt chọn bản có làm mờ để phát.
“Thầy ơi… nếu sư mẫu biết thì sao…”
Là giọng Diệp Chân Chân.
“Sợ gì, anh đã ngủ riêng với cô ta lâu rồi. Loại đàn bà tàn tạ đó, ly hôn sớm cho rồi.”
“Trong lòng anh chỉ có em.”
……
11
Bên dưới sân khấu lập tức nổ tung.
Vô số người rút điện thoại ra quay.
Có người hét to:
“Trên cổ Diệp Chân Chân đúng là có nốt ruồi đỏ đó!”
“Trời ơi! Vừa mới ở hậu trường xong sao? Ghê quá!”
“Tin sốt dẻo! Tôi đăng lên Douyin ngay đây, cho cả thế giới biết mặt thật của bọn họ!”
“Tôi vừa rồi còn bênh vực họ nữa… trời ơi, nhục quá…”
“……”
Tôi vẫn bình thản như cũ, chẳng buồn liếc nhìn Hạ Thanh Thư mặt mày tái mét, hay Diệp Chân Chân gần như ngất xỉu vì xấu hổ.
Các người đã dám làm, thì tôi dám công khai.
Tôi điềm nhiên tuyên bố người được chọn cho suất du học là một nam sinh ngồi trong góc.
Cậu ấy kích động đến mức gần như nhảy dựng lên.
Bởi xét theo thành tích, cậu ta mới là người xứng đáng.
Tôi bước xuống sân khấu, Hạ Thanh Thư lập tức lao tới chặn đường tôi.
“Vân Yên! Em điên rồi sao? Làm vậy thì em được gì chứ?!”
Tôi chỉ cười nhạt.
Hạ Thanh Thư tưởng vẫn còn cơ hội, gương mặt lộ vẻ mừng rỡ.
“Yên Yên, em còn cười là tha thứ cho anh rồi đúng không?”
Nhưng tôi chỉ lạnh nhạt ném cho anh ta một phong thư từ luật sư:
“Nhớ hoàn lại toàn bộ số trang sức của tôi, đúng theo giá bán đấu giá.”
“Nếu không, giáo sư Hạ đây cứ chuẩn bị ngồi tù đi là vừa.”
Hạ Thanh Thư trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng khó nhọc nói một câu:
“Nhưng mấy món đó rõ ràng là giả mà! Vân Yên, em bày mưu hại anh!”
Tôi bật cười, càng lúc càng vui vẻ:
“Hạ Thanh Thư, anh đang nói linh tinh gì vậy? Tôi còn giữ nguyên chứng nhận và cả video giám sát đấy. Đừng có mà định lật lọng.”
Dòng bình luận lập tức bùng nổ:
【Trời đất ơi! Mấy món trang sức đó là giả hả?!】
【Trời ơi cái plot twist này! Từ truyện ngược nữ phụ lại thành truyện nữ cường rồi kìa!】
【Vậy còn nữ chính của tui thì sao! Cô ấy vô tội mà! Cô ấy còn trẻ, cô ấy chỉ muốn yêu thôi mà! Giờ bị nữ phụ ác độc này hủy hoại rồi, sau này còn làm nghệ sĩ gì nữa!】
【Mấy người đầu óc nhúng nước à? Nữ chính các người vô tội, thì mọi tiểu tam trên đời cũng đều là thánh nữ hết rồi đấy!】
【Nữ phụ làm sao mà biết được tất cả thế này chứ! Tôi thật sự khâm phục chị ấy luôn! Cầu xin một khóa học “phản công từ địa ngục” đi!!!】
Tôi vừa đi vừa nhìn về phía dòng bình luận, mỉm cười mở miệng:
“Vì tôi nhìn thấy mấy người mà.”
12
……
Sau vài giây im lặng, bình luận như vỡ tung:
【Aaaaaa! Nữ phụ có thể nhìn thấy chúng ta từ đầu tới giờ luôn á?!】
【Trời ơi, cô ấy không hề lộ ra một chút nào, còn chuẩn bị kỹ lưỡng hết mọi thứ, dựng sẵn video, khiến hai người họ hoàn toàn thân bại danh liệt.】
【Nữ phụ quá ngầu luôn!】
Tôi bật cười nhẹ:
“Gọi là chị đi, tôi lớn hơn mấy người mà.”
【Giơ cao cờ nữ phụ chị đại!!! Chính thức chuyển sang làm fan chị ấy tại chỗ!】
【Chị có gì mà đắc ý chứ! Tại sao lại hãm hại nữ chính của tụi tui! Chị đúng là người xấu…】
【Trả lại giáo sư lạnh lùng và nữ chính yêu tinh của tôi đi! Chị có thể chết được không? Làm ơn biến khỏi truyện được không! Chị là vai phụ, thì cứ an phận làm bia đỡ đạn thôi! Dựa vào đâu mà phá chuyện tình của nam nữ chính chứ!】
【Chị chỉ là cái phông nền! Ai cho chị phản kháng vậy?! Ngoan ngoãn chết đi không được à?!】
Tôi là nhân vật phụ, không có nghĩa là tôi phải chết.
Còn họ là nhân vật chính, cũng không có nghĩa là có quyền chà đạp tôi.
Tôi vẫn giữ nụ cười, dõi mắt nhìn những dòng bình luận đang chửi rủa mình, rồi quay sang nhìn “nam nữ chính” của câu chuyện.
13
Diệp Chân Chân đang rúc vào lòng Hạ Thanh Thư.
Hai người họ cố chen đến gần tôi, nhưng bị vệ sĩ chặn lại.
Không biết ai đã ném một chai nước về phía họ.
Ban đầu chỉ một người, sau đó là hàng loạt người khác cùng ném theo.
Hạ Thanh Thư xưa nay luôn chú trọng hình tượng, giờ lại bị chính sinh viên của mình vây quanh ném rác.
Khuôn mặt vốn luôn điềm đạm giờ đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Nhất là khi có người vừa ném vừa mắng:
“Một cặp cẩu nam nữ! Bôi nhọ cả danh tiếng Đại học Giang Thành!”
“Còn là giảng viên mẫu mực gì nữa chứ! Dẫn đầu làm chuyện ghê tởm thế này à?!”
Diệp Chân Chân đã khóc đến không còn sức.
Thấy ánh mắt tôi nhìn đến, Hạ Thanh Thư như túm được cọng rơm cứu mạng.
Chạy tới:
“Vân Yên! Chúng ta là vợ chồng! Em mau nói với họ, là em dựng video giả đấy! Nếu không anh tiêu mất!”
Tôi lạnh lùng cười khẩy:
“Giáo sư Hạ, tôi nói rồi — chúng ta ly hôn.”
Gương mặt lúc nào cũng điềm tĩnh của Hạ Thanh Thư cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, đôi mắt đỏ rực, giận dữ nhìn tôi:
“Em đang đùa đúng không?”
“Chúng ta bên nhau bao lâu nay, sao em nỡ rời xa anh?”
Tôi đáp:
“Giáo sư Hạ, là tôi đã nâng anh quá lâu, đến mức khiến anh quên mất rằng tôi không thích đùa.”
“Không đúng… sau này, chuyện anh còn có thể làm giáo sư hay không, còn chưa biết đâu.”
“Nhớ trả lại hết số trang sức của tôi nhé, thiếu một món cũng không xong đâu~”
Nói dứt lời, tôi ra hiệu cho bảo vệ mà tôi đã sắp xếp từ trước chặn anh ta lại.
Anh ta vẫn muốn lao lên, nhưng lập tức bị đẩy ngã ra đất, cả người ướt sũng trà, vô cùng thảm hại.
Còn Diệp Chân Chân thì vẫn đang khóc lóc thảm thiết, cố gắng khuyên can:
“Sư phụ, thầy đừng cầu xin cô ấy nữa… Con không cần tiền đồ đâu, chỉ cần tình yêu của chúng ta thôi… Dù phải ở dưới gầm cầu, con cũng nguyện ý…”