2
Nhưng chỉ dừng ở mức đủ ăn đủ mặc, thấy món gì đắt tiền vẫn không nỡ mua.
Cho đến ba năm trước, cuộc sống của tôi lại nâng lên một tầm cao mới.
Vì Phí Thanh Đường trở về nước.
Cô ta vừa vào công ty đã được bố – tổng giám đốc – ném thẳng đến chỗ của chồng tôi để rèn luyện.
Từ đó, tiền sinh hoạt hàng tháng của tôi từ 5 vạn tăng lên 10 vạn, rồi lên 20 vạn.
Lúc đó tôi đã biết giữa họ chắc chắn không đơn giản nữa rồi.
Nhưng tôi chẳng thấy buồn chút nào.
Có gì vui hơn khi tiền cứ đều đều đổ về chứ?
Chỉ cần mỗi tháng chồng tôi chuyển đúng khoản tiền ấy, để tôi và con sống sung túc, tôi sẽ không xen vào chuyện của anh ta.
Dù sao thì vài năm trước anh ta cũng đã ngoại tình rồi, mà toàn với mấy cô gái vừa nghèo vừa chẳng có gì đặc biệt.
So với việc dây dưa với mấy cô đó rồi lại phải tốn tiền, thì thà “qua lại” với một tiểu thư nhà giàu như Phí Thanh Đường, còn có thể lấy tiền mang về nhà.
Huống chi, thầy bói còn bảo anh ta không sống thọ.
Nhưng cụ thể sống được đến bao giờ thì chẳng ai nói.
Nên giờ tôi phải tranh thủ lấy tiền mới là việc chính!
Phía dưới bài đính chính tin đồn của tôi, phần bình luận nổ tung, ai nấy đều thi nhau mắng tôi.
“Má ơi, đây là người vợ chính thất hào phóng nhất mà tôi từng thấy đó!”
“Tôi cũng vậy, chồng đã ôm gái lên hot search rồi mà chị ta còn lên tiếng bênh nữa, thật sự hiền quá mức tưởng tượng.”
“Hỏi thật chị vợ, đã rộng lượng như vậy rồi thì khi nào tính cho chồng cưới thêm vợ lẽ đi?”
“Không nói chuyện vợ lẽ, đến lúc cô gái kia sinh con thì chắc chị ta mới khóc mất!”
“Mọi người có xem Weibo chị này chưa? Toàn đăng ảnh chồng con, đúng chuẩn vợ hiền hạnh phúc.”
“Với kiểu phụ nữ thế này, các bạn còn mong chị ta tỉnh lại được sao?”
“Đây là người vợ chính thất ngu ngốc và nhu nhược nhất tôi từng thấy, không có đối thủ!”
…
Tôi nhìn mấy bình luận đó, chỉ cười lạnh.
Bởi vì họ nói đâu có sai, tôi đúng là không dám đối đầu với Phí Thanh Đường.
Người ta là thiên kim tiểu thư nhà giàu có tiếng.
Chắc tôi còn chưa kịp tới gần đã bị đuổi ra ngoài rồi ấy chứ?
Tôi mà đi tìm cô ta? Tôi điên rồi mới làm vậy.
Giờ cô ta không chủ động tìm tôi gây sự là tôi đã cảm tạ trời đất lắm rồi!
Nếu không phải vì cô ta chưa muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân, không định cưới chồng tôi, thì chắc tôi đã bị đá bay từ lâu.
Đúng lúc ấy, mấy cô bạn thân bình thường chơi rất thân với tôi cũng không tha cho tôi. Vừa thấy tôi đăng bài đính chính, WeChat của tôi gần như bị nổ tung.
【Gia Ninh, cậu bị hâm à? Sao lại đăng cái bài như vậy chứ?】
【Tài khoản của cậu bị hack rồi à? Có phải thằng cặn bã Thẩm Nghiêm Băng đăng không đó!】
【Gia Ninh, có phải cậu đang bị đe dọa không? Nếu có thì nhắn lại một cái, tớ sẽ đến cứu cậu ngay!】
Tôi trả lời từng người một:
【Tối gặp ở bar Yến Kinh nhé!】
Tối hôm đó, sau khi con trai và bảo mẫu ngủ say, tôi lén lút rời nhà đến bar Yến Kinh.
Vừa vào cửa đã bị Mật Mật nhìn thấy.
“Gia Ninh, bên này nè!”
Tôi nhanh chóng chạy tới, rồi bị Khương Nhiên và Tây Tây kéo thẳng vào ghế ngồi, ai nấy đều nhìn tôi đầy lo lắng.
“Gia Ninh, cậu ổn chứ?”
“Yên tâm đi, tối nay tụi mình sẽ uống tới bến, nếu cậu buồn thì cứ khóc ra, tụi mình sẽ không cười đâu!”
Tôi nhìn họ đầy ngơ ngác, trong đầu toàn dấu chấm hỏi.
“Gì vậy? Sao mình phải buồn mà khóc chứ?”
Mật Mật vội vàng đưa cho tôi một viên kẹo, mặt mũi sắp khóc đến nơi.