“Nếu không, tôi chắc chắn sẽ chết ở đó.”
Tôi nhìn nụ cười đẫm nước mắt của cô ta, ánh mắt đầy tuyệt vọng. Lẽ ra, tôi nên rộng lượng mà nói một câu an ủi.
Nhưng tôi không làm được.
Tôi chỉ liếc cô ta một cái, nhàn nhạt nhắc:
“Tòa tuyên rồi. Cô vẫn sẽ phải chết thôi.”
Nhìn vẻ mặt cô ta từ vui mừng chuyển sang tuyệt vọng, tôi lại lạnh nhạt bổ sung:
“Không cần cảm ơn. Đây là điều tôi nên làm.”
Tạ Bỉnh Văn ngồi cùng tôi ở ghế sau xe, vừa cười vừa bắt chước giọng tôi:
“Tòa tuyên rồi~”
“Cô vẫn phải chết~”
“Không cần cảm ơn~” – Tạ Bỉnh Văn vừa cười vừa nhìn tôi: “Nên làm thôi~”
“Hạ Thư, em thật biết cách rắc muối vào vết thương đấy.”
Tôi nhìn thấy cậu ấy cười đến mức không ngậm được miệng, còn chưa kịp nói gì, Tạ Bỉnh Văn đã đưa tay xoa đầu tôi, hỏi:
“Mệt không?”
Tôi và Tạ Bỉnh Văn lớn lên cùng nhau.
Sau này tôi học đại học ở Hải Thành, nhà họ Tạ thì dọn ra nước ngoài.
Mấy năm gần đây mới quay về.
Anh ấy luôn nói tôi thay đổi nhiều.
Nhưng thật ra không phải thay đổi.
Chỉ là cuộc đời ép tôi phải bước về phía trước.
Tôi đưa tay lấy viên kẹo dâu trong áo khoác của Tạ Bỉnh Văn, nhét vào miệng.
“Cũng ổn thôi.”
“Dù sao, con người luôn phải nhìn về phía trước.”
Từ nhỏ tôi đã sống trong gia đình hạnh phúc, ba mẹ yêu thương nhau, tôi là con một nên càng được cưng chiều.
Hơn nữa, từ bé đã có Tạ Bỉnh Văn bảo vệ, chiều chuộng.
“Em sống suôn sẻ quá,” – tôi cắn viên kẹo dâu trong miệng, hương thơm bùng nổ trong khoang miệng – “Có lẽ ông trời nhìn không vừa mắt, nên mới cố tình đặt ra thử thách.”
“Nhưng thử thách chỉ dành cho những người yếu đuối. Còn với em…”
Tôi nhìn gương mặt nghiêm túc của Tạ Bỉnh Văn, suy nghĩ một lúc.
“Em đã chẳng còn điểm yếu nào nữa.”
Lúc mới biết Giang Hàn Chu phản bội, còn có cả con riêng, tôi cũng từng đau lòng.
Nhưng tôi không cho phép mình dừng lại.
Không thể để cuộc đời mình mắc kẹt trong một ngõ cụt, bốn bề là tường.
“Chỉ có chính mình, mới có thể cứu mình khỏi bể lửa. Anh thấy đúng không?”
Tôi đưa một viên kẹo dâu khác, nhét vào miệng Tạ Bỉnh Văn.
Xe vừa vào thành phố, hoàng hôn nhuộm vàng cả con phố, ánh nắng rực rỡ rơi trên gương mặt Tạ Bỉnh Văn, khiến anh ấy nở nụ cười tươi:
“Em nói đúng lắm.”
“Nhưng mà…”
Tạ Bỉnh Văn nhìn tôi, giọng dịu dàng:
“Cuộc đời em, không chỉ có một mình.”
“Em còn có anh. Mãi mãi.”
Lần cuối cùng tôi nghe tin về Giang Hàn Chu, là lúc phiên tòa chính thức được mở.
Trong suốt phiên xử, Giang Hàn Chu dù cố gắng cãi lý thế nào, thì người nhà họ Giang cũng luôn là người đẩy anh ta xuống đáy.
Tôi nhìn vào ống kính ghi hình, thấy ánh sáng trong mắt Giang Hàn Chu từng chút, từng chút một, vụt tắt.
“Tôi nhận tội.”
Là câu duy nhất Giang Hàn Chu nói trong phiên tòa.
Ngày Giang Hàn Chu bị tuyên án.
Tôi nhận được một bức thư từ trại giam.
Tạ Bỉnh Văn hỏi:
“Em có muốn đọc không?”
Tôi lắc đầu.
“Không cần.”
【Toàn văn kết thúc】

