06
Lâu lắm rồi không liên lạc, lớp trưởng cấp ba bỗng nhiên nhắn tin WeChat cho tôi.
[Niệm Niệm, mấy ngày nữa lớp mình họp mặt, cậu và Chu Tẫn có đi không?]
[Vừa hay dạo gần đây Thẩm Hân Dao về nước, bọn mình định tổ chức tiệc đón cô ấy.]
[Hồi đó ai cũng tưởng cô ấy nghỉ học để về quê lấy chồng, không ngờ lại đi du học. Đúng là đời khó lường thật!]
Lớp trưởng gửi liền mấy tin nhắn, trong từng câu chữ đều mang theo sự ngưỡng mộ đối với Thẩm Hân Dao.
Tôi im lặng vài giây.
[Tớ sẽ đến.]
Vừa ấn gửi, màn hình lại sáng lên với một tin nhắn khác.
Chu Tẫn: [Tối nay có tiệc xã giao, không về ăn cơm.]
Lúc ra khỏi nhà sáng nay, Chu Tẫn xịt nước hoa mùi gỗ đàn hương.
Anh ta trước giờ luôn dùng hương trà Darjeeling, từng nói rằng không quen với những mùi khác.
Tôi mở ứng dụng định vị trên điện thoại, thấy anh ta bước vào một cửa hàng đồ chơi người lớn, rồi lái xe thẳng đến một khách sạn cách đó hơn chục cây số.
Mãi ba tiếng sau, định vị mới rời khỏi khách sạn.
07
Buổi họp lớp, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.
Ngoại trừ Thẩm Hân Dao và Chu Tẫn.
Mọi người nhìn nhau, ai cũng khó hiểu.
Lớp trưởng hạ giọng hỏi tôi:
“Chu Tẫn không phải nói sẽ đến sao?”
Tôi nhấp một ngụm rượu vang, khẽ cười:
“Chắc có việc bận đột xuất.”
Nửa tiếng trôi qua, cả hai vẫn chưa xuất hiện.
Món ăn trên bàn dần nguội lạnh.
Bầu không khí bắt đầu có tiếng xì xào bất mãn.
“Vợ chồng mà lại không đi cùng nhau à?”
“Có khi nào hôn nhân có vấn đề không? Chuyện của người ta, ai mà biết được.”
“Không thể nào, hồi cấp ba họ tình cảm lắm mà?”
Ánh mắt dò xét, đánh giá từ bốn phía đổ dồn lên tôi.
Tôi không muốn để lộ cảm xúc, liền cắn chặt đầu lưỡi, cố gắng giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng.
Lớp trưởng ho khẽ mấy tiếng:
“Thôi, không đợi nữa, ăn trước đi.”
Đúng lúc này, tiếng giày cao gót vang lên lách cách.
Thẩm Hân Dao vịn vào khung cửa, hơi thở có chút gấp gáp.
“Xin lỗi, mình đến trễ.”
Tôi nghe thấy xung quanh có không ít tiếng hít sâu.
Lớp trưởng còn cúi sát tai tôi, thì thầm đầy kinh ngạc:
“Đậu má, đây là Thẩm Hân Dao á? Cô ấy đi phẫu thuật thẩm mỹ à?”
Người phụ nữ đứng bên cửa có lớp trang điểm tinh tế, làn da mịn màng không tì vết.
Bên dưới chiếc áo khoác vest đen, đường cong cơ thể được chiếc váy đỏ ôm sát tôn lên trọn vẹn.
Gợi cảm, khí chất, hoàn toàn trái ngược với cô gái rụt rè, luôn cúi đầu năm đó.
Ngay phía sau cô ấy, Chu Tẫn chậm rãi bước vào.
Tôi cảm nhận rõ ràng những ánh nhìn xung quanh.
Có kẻ hả hê, có người tò mò, cũng có cả những ánh mắt lạnh lùng chỉ đứng ngoài xem kịch vui.
Lớp trưởng đưa mắt qua lại giữa tôi, Chu Tẫn và Thẩm Hân Dao.
Sau đó, khẽ kêu lên một tiếng đầy ngỡ ngàng.
“Đậu má, cái áo khoác trên người Thẩm Hân Dao… không phải của Chu Tẫn sao?”
08
Chu Tẫn thản nhiên ngồi xuống chỗ trống bên cạnh tôi.
Anh ta nhẹ nhàng giải thích:
“Áo khoác của thư ký Thẩm bị bẩn, tôi cho cô ấy mượn tạm.”
Thẩm Hân Dao tinh nghịch le lưỡi với tôi:
“Niệm Niệm, cậu không để bụng chứ?”
Cô ta đưa tay vén tóc mai.
Mùi hương cam quýt nhàn nhạt lập tức lan tỏa trong không khí.
Tôi nhắm mắt lại.
“Không sao.”
Thẩm Hân Dao liền nhân cơ hội ngồi xuống bên cạnh Chu Tẫn, khoa trương thở dài một hơi.
“Niệm Niệm, nhiều năm như vậy mà cậu vẫn không thay đổi chút nào, vẫn hiểu chuyện như ngày nào.”
Lớp trưởng cuối cùng cũng có cơ hội xen vào:
“Haiz, ai mà thay đổi nhanh bằng cậu được? Người ta nói con gái mười tám đổi khác, nhưng cậu đúng là càng ngày càng đẹp ra đấy, Hân Dao!
“À mà, lúc nãy nghe Chu Tẫn gọi cậu là thư ký Thẩm, cậu đang làm việc trong công ty của cậu ấy à?”
Thẩm Hân Dao khẽ liếc mắt nhìn Chu Tẫn, xấu hổ cười cười.
“Ừm, bây giờ tìm việc khó quá, may mà có Chu Tẫn giúp đỡ, nói là công ty anh ấy còn vị trí trống.”
Tôi lặng lẽ ăn, chỉ thấy chuyện này quá nực cười.
Thư ký trước của Chu Tẫn bị sa thải vì thích nấu canh cho sếp, xen vào chuyện nhà sếp quá mức.
Lúc này, có người đến mời rượu.
Bắt đầu từ Chu Tẫn, rồi đến Thẩm Hân Dao bên cạnh.
Cô ta cắn môi, vừa định nói gì đó, ly rượu trong tay đã bị Chu Tẫn giật lấy.
Ánh mắt anh ta lạnh nhạt:
“Thư ký Thẩm hôm nay là tài xế của tôi, không uống rượu được. Ly này, tôi uống thay cô ấy.”
Người mời rượu cười gượng gạo:
“Vậy, ly này của Dư Niệm tôi cũng không mời nữa nhé?”
Nói rồi, anh ta chuẩn bị bỏ qua tôi để mời người tiếp theo.
Tôi nâng ly rượu đứng dậy.
“Tôi đi taxi đến.”
Ý là, tôi không cần phải lái xe.
Chu Tẫn nhíu mày, theo phản xạ định giật lấy ly rượu trong tay tôi.
Tôi mặc kệ.
Uống liền mấy ly, đến khi đáy ly trống rỗng, tôi mới đặt xuống bàn.
Mỉm cười nói:
“Tôi có việc, đi trước.”
Vừa bước ra đến cửa, cổ tay tôi bị ai đó nắm chặt từ phía sau.
Sắc mặt Chu Tẫn u ám.
“Đừng làm loạn ở bên ngoài được không? Không thấy mất mặt à?”
Tôi hất tay anh ta ra.
Khóe môi cong lên một nụ cười đầy mỉa mai.
“Mất mặt? Chẳng lẽ bao năm qua, anh chưa từng cảm thấy xấu hổ vì những lần ngoại tình của mình sao?”
Chu Tẫn hiếm khi có vẻ căng thẳng như lúc này:
“Em biết những gì rồi?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta một cái.
“Chu Tẫn, không ai là kẻ mù cả.”
09
Gió lạnh lùa qua mặt, cuốn đi hơi rượu và những cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
Tôi đứng bên đường đợi xe.
Một chiếc Porsche màu đen, kiểu dáng tinh tế, dừng lại trước mặt tôi.
Cửa kính ghế sau hạ xuống.
Người đàn ông bên trong nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, nhưng đường nét quai hàm sắc sảo vẫn lộ rõ.
Một đôi mắt đào hoa nhàn nhã nhìn tôi chăm chú.
Tôi sững lại vài giây.
Mãi mới nhận ra.
“… Sư huynh Giang?”
Giang Hạc Thu tựa vào cửa xe, vẻ mặt vẫn như ngày nào—lười biếng, có chút xấc láo:
“Tiểu sư muội, lâu rồi không gặp, cuối cùng em cũng ly hôn rồi.”
Thấy vẻ mặt ủ rũ của tôi, anh ta nhướn mày.
“Chưa ly hôn à? Thế mà khóc thảm vậy, ai không biết còn tưởng chồng em chết rồi đấy.”
Tôi cúi đầu, lau mặt bừa bãi.
“Ai khóc chứ, rõ ràng là bụi bay vào mắt.”
Nghe thấy tiếng cười không chút nể nang của Giang Hạc Thu, tôi mới nhận ra mình vừa nói gì.
Mặt lập tức nóng ran.
Anh ta vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, thoải mái nói:
“Muốn tôi đưa về không? Tiện đường.”
Tôi không hỏi làm sao anh ta biết địa chỉ nhà tôi, chỉ nghĩ đã tiện đường thì cũng không từ chối.
Nhưng vừa ngồi vào xe, người bên cạnh lại hơi nghiêng đầu.
“Gửi địa chỉ cho tôi.”
“… Không phải nói tiện đường sao?”
Tôi chưa kịp hỏi, Giang Hạc Thu đã đột nhiên vỗ trán như bừng tỉnh:
“À đúng rồi, tôi chưa có WeChat của em. Trước tiên kết bạn cái đã.”
Mơ mơ hồ hồ, tôi kết bạn với Giang Hạc Thu rồi gửi định vị nhà mình qua.
Anh ta chuyển tiếp thẳng cho tài xế.
Sau đó, bắt đầu chỉnh sửa phần ghi chú.
“Gọi em là gì nhỉ? Sư muội Dư? Tiểu sư muội? Niệm… Không được, vẫn là ‘Cá con’ đi, nghe thuận tai nhất.”
Tôi nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của anh ta, bần thần mở miệng.
“Sư huynh, avatar của anh…”
Ảnh đại diện của Giang Hạc Thu là một chú mèo con quỳ rạp trên tấm đệm.
Chính là tấm hình chụp từ chín năm trước, lúc chúng tôi cùng nhau đi chùa cầu phúc.
10
Giang Hạc Thu giật lấy điện thoại của tôi, tự tay chỉnh sửa phần ghi chú của mình, tùy tiện nói:
“Lười đổi thôi. Sao? Em đăng ký bản quyền cái này à?”
Không ngờ bao năm không gặp, miệng lưỡi anh ta vẫn độc địa như thế.
Tôi bĩu môi, cúi đầu nhìn xem anh ta đã đặt biệt danh gì cho mình.
【Sư huynh Tiểu Hạc đẹp trai phong độ ~】
Tôi: “…”
Cuối dòng còn có cả dấu ngoằn ngoèo đầy lẳng lơ.
Khóe môi tôi giật giật, định chỉnh lại một cái tên nghiêm túc hơn.
Nhưng Giang Hạc Thu lạnh lùng lên tiếng:
“Không được sửa. Nếu sửa thì xóa bạn ngay.”
… Được rồi.
Tôi đành thu lại ngón tay đang ngứa ngáy muốn đổi tên.
“Mà sư huynh, trước đây sao anh lại xóa kết bạn với em?”
Nghe vậy, Giang Hạc Thu hơi khựng lại.
Giọng nói lạnh nhạt:
“Anh không làm người thứ ba.”
Tôi suýt bị nước bọt của chính mình làm nghẹn chết:
“Khụ khụ khụ! Anh nói cái gì cơ?”
“Đùa thôi.”
Anh ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói thêm gì nữa.
Không khí trong xe bỗng chốc trở nên ngượng ngập.
Tôi vắt óc tìm chủ đề để phá vỡ bầu không khí khó xử này.
“Cái thế giới này cũng thật kỳ lạ nhỉ. Rộng lớn như vậy, bao năm trời chẳng hề gặp mặt, thế mà hôm nay lại—”
“Anh mới về nước năm ngoái.”
Giang Hạc Thu cắt ngang lời tôi.
Trong ánh mắt sâu thẳm kia thấp thoáng một tia bất mãn.
“Chẳng phải em có kết bạn với Trần Thư Nhiên sao? Cậu ta đi du học cùng anh đấy. Mấy năm qua, nó ngày nào cũng đăng cả đống bài trên WeChat.”
Trần Thư Nhiên là một kẻ lắm lời, mỗi ngày có thể đăng tám chín bài lên WeChat, đến mức chỉ cần phục vụ mang nhầm đôi đũa cũng phải chụp ảnh than vãn.
Tôi thấy phiền nên đã chặn hiển thị bài viết của cậu ta từ lâu.
Nghe Giang Hạc Thu nói xong, tôi mở WeChat, gỡ chặn phần tin của Trần Thư Nhiên.
Ngay lập tức, tôi thấy mấy bài đăng gần đây nhất.
Bất kể bài nào, cũng đều có bóng dáng của Giang Hạc Thu.
Bài mới nhất có dòng caption:
“Con trai cứ đòi xuất hiện, làm bố thì biết sao giờ? Chỉ có thể nuông chiều thôi!”
Bị người ta nhìn thấu, tôi có chút xấu hổ:
“Dạo này bận quá…”
Đúng lúc này, xe dừng lại trước cổng khu chung cư.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn rồi vội vàng xuống xe.
“Cá con.”
Giang Hạc Thu gọi tôi lại, đưa ra một tấm danh thiếp.
“Anh vừa mới được thăng chức luật sư cấp hai vài tháng trước. Nếu em muốn ly hôn, anh có thể giúp em giành được lợi ích lớn nhất.”
Tôi ngẩn ra, chưa kịp phản ứng.
Anh ta lại cong môi cười:
“Phí luật sư, cũng có thể ưu đãi cho em đến mức thấp nhất.”