Bác sĩ điều trị chính của mẹ cũng từng nói, nếu thông tin đó là thật, bà ấy sẽ giúp chúng tôi đặt lịch ngay lập tức.
Nghĩ đến việc bệnh tình của mẹ có thể sẽ nhanh chóng được chữa khỏi,
khi đi lấy cơm trưa, bước chân tôi cũng trở nên nhẹ nhàng hẳn.
Y tá trưởng có vẻ lưỡng lự, chặn tôi lại: “Tụng Tụng…”
“Sao vậy ạ?” Tôi hỏi: “Có phải phòng bệnh VIP đã có chỗ trống rồi không?”
Bệnh viện này là một trong những bệnh viện hàng đầu trong nước. Ngay cả phòng bệnh VIP cũng luôn kín chỗ quanh năm.
Nhưng phòng mẹ tôi đang nằm là phòng 8 người, không có nhà vệ sinh riêng, môi trường cũng không được tốt lắm.
Vì thế tôi đã nhờ y tá trưởng để ý giúp nếu có phòng VIP nào trống thì báo ngay.
Chị ấy thở dài: “Là có trống thật đấy.”
“Ban đầu chị đã giữ chỗ đó cho em ngay lập tức rồi.” “Nhưng sau đó có một cô gái bối cảnh rất khủng mới nhập viện, lập tức chiếm lấy phòng cho mẹ cô ta.”
“À đúng rồi, mẹ cô ta cũng bị u trong não.”
“Chị nghe người ta nói bạn trai cô ta họ Phó, là ông chủ một tập đoàn cực lớn, bệnh viện không dám đắc tội…”
Gần như cùng lúc đó, tôi nhìn thấy bóng người lướt qua ở góc cầu thang.
Vẫn là chiếc váy trắng y hệt như buổi sáng hôm nay Thư Hân mặc.
Tôi thu ánh mắt lại, mỉm cười trấn an với y tá trưởng: “Dù sao cũng cảm ơn chị.” “Phòng VIP cũng không quan trọng đến thế, giờ em chỉ mong mẹ có thể sớm được phẫu thuật thôi.”
8
Buổi chiều về đến nhà.
Phó Sùng đang đứng trước máy pha cà phê ở quầy bếp.
Tôi khựng lại một chút.
Giờ này mà anh ta không ở bên Thư Hân sao? Dù vậy thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Tôi hơi cúi đầu chào: “Chào anh, Phó tiên sinh.” Chào xong, tôi định quay về phòng.
“Vết thương ở đầu gối sao rồi?” – anh ta đột nhiên cất tiếng hỏi.
“Em đã bôi thuốc rồi, không vấn đề gì.”
Phó Sùng đặt ly cà phê xuống. Đứng thẳng người nhìn đồng hồ nơi cổ tay.
“Tối nay cần em đi cùng về nhà họ Phó ăn cơm.” “Em có rảnh không?”
Thật ra, Phó Sùng cũng không cần hỏi một cách lịch sự như vậy.
Dù sao thì, theo như điều khoản hợp đồng— Dù tôi có bận, cũng phải hủy mọi việc để đi cùng anh ta về đối phó với người nhà.
Tôi gật đầu, “Rảnh.”
Về nhà họ Phó, tôi không thể ăn mặc quá xuề xòa như thường ngày. Tôi chọn một bộ quần áo hàng hiệu trong tủ.
Tôi lại thành thạo trang điểm, đeo trang sức, xịt nước hoa. Đảm bảo mình tinh tươm, chỉn chu từ đầu đến chân.
Tới cổng nhà họ Phó. Tôi theo thói quen khoác tay Phó Sùng, mỉm cười ngoan ngoãn chào từng vị trưởng bối khi bước vào cửa.
Đến bữa tối, mẹ của Phó Sùng bất ngờ lên tiếng hỏi một câu chẳng hề báo trước: “Hai đứa đã bắt đầu chuẩn bị mang thai chưa vậy?”
Tôi đang uống canh, nghe xong thì sặc đến ho liên tục.
Phó Sùng bên cạnh đưa khăn giấy cho tôi, còn thuận tay vỗ nhẹ lưng tôi.
“Tụng Tụng còn nhỏ.” – Anh đáp một cách tự nhiên.
Mẹ Phó Sùng không đồng tình: “Đã 25 tuổi rồi, nhỏ gì nữa mà nhỏ?” “Phải bắt đầu chú tâm đến chuyện đó đi, nghe chưa?”
Tôi khó khăn nuốt xong ngụm canh, khẽ gật đầu. “Con biết rồi, mẹ.”
Tối hôm đó trời đổ mưa to.
Tôi và Phó Sùng đành phải ở lại nhà họ Phó qua đêm.
Một chiếc giường, mỗi người một chăn, đã thành quen nên cũng không quá ngại ngùng.
Tôi thay váy ngủ, từ phòng tắm bước ra, ngồi lên ghế sofa bôi thuốc vào đầu gối.
Phó Sùng liếc sang: “Xin lỗi, hôm nay anh không kịp đưa em đến bệnh viện.”
Anh hơi nhíu mày, dường như đang suy nghĩ cách mở lời giải thích mối quan hệ giữa anh và Thư Hân.
Nhưng tôi lại là người lên tiếng trước, cắt lời anh: “Không sao đâu.”
“Trong hợp đồng cũng đâu có quy định anh phải làm gì cho em, anh không cần để tâm.”
“Chuyện giữa anh và cô Thư, em cũng sẽ không can thiệp.”
“Anh yên tâm, em sẽ không tiết lộ chuyện chúng ta kết hôn theo hợp đồng, sẽ luôn phối hợp với anh đến hết hai tháng nữa.”
Anh hơi ngẩng mắt lên: “Hai tháng nữa?”
Có vẻ anh đã quên.
Tôi nhắc lại: “Phải, hai tháng nữa là hợp đồng hết hạn. Khi đó chúng ta có thể ly hôn, chấm dứt mọi giao dịch.”
Phó Sùng cụp mắt, đặt ly rượu vang xuống một cách chán nản. “Nhớ kỹ ngày thật đấy.”
Anh buông một câu nhàn nhạt rồi xoay người bước vào phòng tắm.
9
Bác sĩ điều trị chính của mẹ tôi liên lạc với tôi.
Báo rằng nửa tháng nữa, vị giáo sư y học có thể thực hiện ca phẫu thuật sẽ đến bệnh viện này khám.
Đáng tiếc là lịch hẹn vừa mở đã kín chỗ ngay lập tức.
Dù vậy, bác sĩ vẫn cho rằng tình trạng của mẹ tôi rất đặc biệt, không thể kéo dài thêm.
Vì thế bà ấy đã thay tôi xin viện trưởng cấp thêm một suất ngoại lệ.
Nửa tháng sau đó, ngày nào tan làm tôi cũng vào viện chăm mẹ.
Hôm đó, tôi vừa bước vào thang máy.
Cửa thang máy vừa khép lại thì lại bị ai đó ấn nút mở ra. Phó Sùng và Thư Hân bước vào.
Thư Hân đã không còn nhớ tôi là ai, ánh mắt lướt qua tôi như người xa lạ.
Phó Sùng hơi khựng bước một chút, gần như không ai nhận ra.
Thang máy bắt đầu đi lên.
Thư Hân khoác tay Phó Sùng, nũng nịu: “Cảm ơn bạn trai tuyệt vời của em nhé, sắp xếp phòng bệnh cho mẹ em, còn giúp chen hàng để được kiểm tra trước, giờ chỉ còn đợi kết quả thôi~”
“Em nên cảm ơn anh thế nào đây ta?”
“Hay là… miễn cưỡng cho anh một cơ hội mời em ăn cơm đi?”
Tôi nhìn thẳng vào bảng nút bấm trong thang máy, không quay đầu lại.
Mấy giây sau, mới nghe thấy anh ấy hỏi khẽ: “Em muốn ăn gì?”
Thư Hân vui vẻ trả lời: “Hay là mình về nhà anh nhé, được không?” “Em muốn ăn mì Ý anh nấu!”
Thang máy dừng ở tầng tôi cần xuống. Cửa mở, tôi bước ra ngoài.
Cho đến khi đi khuất, tôi cũng không nghe thấy câu trả lời của Phó Sùng.