Chương 1

Vào năm thứ ba kết hôn với Lục Dự Từ, tôi bị xe đâm khi đang đi xe đạp, nhưng vẫn cố chịu đau mà không gọi cho anh ấy.

Chỉ vì anh là Thiếu tướng quân khu, thân phận đặc biệt, trong giờ làm việc không được phép nhận cuộc gọi riêng.

Người phụ nữ đâm tôi vừa khóc vừa gọi điện thoại, tay thì giữ tôi lại:

“Bạn trai tôi sắp đến rồi, chị đợi một lát, bọn tôi nhất định sẽ cho chị một lời giải thích thỏa đáng.”

Thế nhưng, khi chiếc xe jeep quân dụng biển số 8888 dừng lại sau lưng cô ta, toàn thân tôi căng cứng.

Lục Dự Từ bước xuống xe, cởi áo khoác khoác lên người cô ta, giọng đầy quan tâm:

“Anh đến muộn rồi, em có sao không?”

Lúc ấy tôi mới nhận ra, thì ra khi làm việc anh không phải không thể nhận điện thoại, chỉ là người được anh điền làm “liên hệ gia đình” là Bạch Nguyệt Quang.

Anh cau mày nhìn đầu gối đang chảy máu của tôi, nhìn rất lâu.

Bạch Nguyệt Quang ngập ngừng hỏi:

“Anh quen cô ấy à?”

Lục Dự Từ thu lại ánh mắt, chưa kịp trả lời thì tôi đã nhanh chóng lên tiếng:

“Không quen.”

Dù sao thì…

Ba năm trước, trong bản hợp đồng hôn nhân anh đưa tôi, điều khoản đầu tiên là yêu cầu giữ bí mật.

Bây giờ, hôn nhân hợp đồng ba năm sắp hết hạn.

Tôi sắp rời đi rồi.

Tôi luôn biết Lục Dự Từ có Bạch Nguyệt Quang, nhưng chưa từng nghĩ, lại chính là người phụ nữ vừa đâm vào tôi.

Cho đến khi anh đến nơi, tôi ngẩn ra một chút, theo phản xạ nghĩ rằng anh đến đón mình.

Nhưng người phụ nữ trước mặt đã nhanh chân chạy đến ôm chặt lấy anh khóc nức nở:

“Dự Từ, phải làm sao đây, em đâm phải người rồi.”

Anh cởi áo quân phục khoác lên người cô ấy, giọng vẫn bình thản:

“Anh sẽ giải quyết.”

Tôi chậm rãi thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn vết thương ở đầu gối.

Tới lúc đó tôi mới chợt hiểu, hóa ra thời gian qua Lục Dự Từ ít về nhà là vì…

Bạch Nguyệt Quang của anh – Tô Vãn Nguyệt – đã trở về nước.

Tô Vãn Nguyệt bước ra khỏi vòng tay anh, khi quay lại nhìn tôi, gương mặt tràn ngập hạnh phúc:

“Bạn trai tôi đến rồi, chị muốn được bồi thường gì thì nói với cấp dưới của anh ấy là được.”

“Xin lỗi vì đã làm chị trễ giờ làm và bị thương nữa, chị cứ yên tâm đề xuất yêu cầu, bạn trai tôi có năng lực lắm, chắc chắn sẽ đồng ý!”

Tôi nhẹ nhàng đáp một câu: “Cảm ơn.”

Nhưng cấp dưới của Lục Dự Từ lại lộ rõ vẻ lúng túng.

Anh ấy là một trong số ít người biết tôi và Lục Dự Từ kết hôn bí mật, ấp úng nói:

“Phu nhân… à không, cô… vết thương này sao vẫn còn chảy máu? Đã nửa tiếng trôi qua rồi, cô bị rối loạn đông máu sao?”

“Chỉ là nhẹ thôi.”

Tôi gật đầu đáp, nhưng Lục Dự Từ bỗng nhiên quay sang nhìn tôi, giọng trầm xuống:

“Rối loạn đông máu?”

Tô Vãn Nguyệt ngơ ngác hỏi lại:

“Sao vậy anh?”

Nhưng anh dường như không nghe thấy, ánh mắt dừng chặt trên vết thương đang rỉ máu nơi đầu gối tôi, lông mày nhíu chặt.

Tô Vãn Nguyệt cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó bất thường, bối rối nhìn tôi rồi lại nhìn sang Lục Dự Từ.

“Các người quen nhau à?”

Lục Dự Từ cụp mắt xuống, chưa kịp mở miệng thì tôi đã vội vàng trả lời trước:

“Không quen.”

Quả nhiên, anh rất hài lòng với sự biết điều của tôi.

Ngay sau đó, anh nắm tay Tô Vãn Nguyệt, trước khi rời đi chỉ tùy ý dặn dò cấp dưới: “Đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Bóng lưng hai người họ dần khuất xa, tôi giấu đi vị đắng nơi đáy lòng.

Hợp đồng giữa tôi và Lục Dự Từ còn đúng hai tháng nữa là hết hạn, đã đến lúc bắt đầu chuẩn bị rời đi rồi.

Chương 2

Hôn nhân hợp đồng với Lục Dự Từ rất đơn giản.

Tôi cần học phí để học cao học, dưới sự kết nối của một người bạn mạng bí ẩn, tôi mơ mơ hồ hồ trở thành vợ của Lục Dự Từ.

Ngày cưới không có hôn lễ, không có nghi thức, chỉ có một bản hợp đồng.

Anh cần một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa để đối phó với áp lực cưới xin từ gia đình, thời hạn ba năm, yêu cầu giấu kín chuyện kết hôn, thỉnh thoảng cùng anh về nhà họ Lục để đối phó với các bậc trưởng bối.

Chúng tôi không cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, không cần chịu trách nhiệm với nhau, tôi thậm chí có thể yêu đương, miễn là không gây chuyện đến tai người nhà anh.

Mỗi tháng tôi nhận được ba vạn tệ tiền lương.

Đến khi hợp đồng kết thúc, còn được nhận thêm ba ngàn vạn tệ phí bịt miệng.

Lúc đó Tô Vãn Nguyệt đã ra nước ngoài, tôi hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cô ấy.

Vì thế tôi chẳng có lý do gì để từ chối công việc này.

Sau khi kết hôn, Lục Dự Từ đưa tôi theo bên cạnh, dạy tôi rất nhiều điều.

Tôi như một bà Lục thật sự, cùng anh tham gia các buổi tiệc, giúp anh chọn lễ phục, đối phó với những chính khách khó chiều.

Có một lần, một giám đốc sở giở trò sàm sỡ với tôi.

Người vốn luôn giấu kín cảm xúc như anh lại trực tiếp đá thẳng vào đầu gối gã kia.

Sau đó còn nhét chai rượu vào tay tôi, vòng tay ôm tôi từ phía sau, trầm giọng hỏi:

“Hôm nay em có biết anh muốn dạy em điều gì không?”

Toàn thân tôi bị mùi gỗ lạnh lẽo vây lấy, cố giữ bình tĩnh đáp:

“Anh muốn dạy em phải biết phản kháng đúng lúc, biết tiến biết lùi thì mới giành được chủ động…”