“Ba, cao hơn chút nữa, con với không tới……”
Còn Lâm Ngữ Đường thì đứng bên cạnh, một tay ôm bụng, mỉm cười nhìn họ, dịu dàng nhắc nhở.
Một gia đình bốn người, đẹp đến mức hoàn mỹ.
Khiến Nguyễn Niệm Sơ chẳng còn chỗ nào để chen vào.
Tiếng nói trong trẻo của đứa bé khiến nước mắt mà cô đã cố nhịn suốt dọc đường rốt cuộc cũng rơi xuống.
Nếu đứa bé của cô được sinh ra, có lẽ Chu Đình Thâm thật sự sẽ là một người cha tốt.
Giống như cô từng bao lần tưởng tượng, họ sẽ là một gia đình ba người hạnh phúc.
Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là bọt biển.
“Sao em lại đến đây?”
Chu Đình Thâm rất nhanh chú ý đến sự có mặt của cô, vừa nhíu mày định bước tới, lại bị Tiểu Duy kéo lại.
Nguyễn Niệm Sơ không bỏ lỡ ánh nhìn đầy phiền chán và cảnh giác trong mắt anh.
“Ba không được đi, cô ấy là người xấu!”
Một câu nói chặn đứng mọi lời mà Nguyễn Niệm Sơ định thốt ra.
Tiểu Duy như một quả pháo nhỏ lao tới, đâm mạnh vào bụng dưới vừa phẫu thuật xong của cô.
Nguyễn Niệm Sơ ngã sụp xuống đất, khuỷu tay bị cà rách một mảng lớn chảy máu.
“Chính cô, đồ xấu xa! Là cô cướp ba của tôi!”
“Khi tôi khỏi bệnh rồi, còn muốn ép tôi và mẹ phải xa ba! Cô là người xấu!”
Lời trẻ con lại sắc như dao, đâm thẳng vào tim Nguyễn Niệm Sơ.
Dù đã thất vọng đến tột cùng, cô vẫn nhìn về phía Chu Đình Thâm như cầu cứu.
Nhưng Chu Đình Thâm lại chẳng nhìn thấy vết thương đầy máu của cô, chỉ đau lòng bế Tiểu Duy lên:
“Không sao chứ, Tiểu Duy, để ba xem nào!”
“Cô Nguyễn, cô không sao chứ!” Lâm Ngữ Đường vội kéo Tiểu Duy ra, đầy vẻ áy náy.
“Tiểu Duy, không được nói bậy, mau xin lỗi cô Nguyễn, nếu không ba con sẽ không cần con nữa!”
Nước mắt Tiểu Duy từng giọt rơi xuống, khóc đến nấc nghẹn.
“Ba, thật sự sẽ không cần con sao?”
“Họ đều nói con là đồ ngoài giá thú, con không muốn bị chửi nữa!”
Nguyễn Niệm Sơ chỉ thấy cơn đau từ bụng dưới lan ra tứ chi, đến mức cô không còn chút sức lực đứng lên.
“Chu Đình Thâm, bụng em đau……”
Nhưng Chu Đình Thâm không dành cho cô lấy một cái liếc mắt, chỉ ôm Tiểu Duy mà dỗ dành.
Giọng anh lạnh như băng:
“Nguyễn Niệm Sơ, Tiểu Duy là trẻ con, sức đâu mà làm em đau đến vậy? Em đừng giả vờ nữa, ai không biết còn tưởng em vừa sảy thai.”
“Chuyện em không thể mang thai, không cần anh nhắc lại chứ.”
Lời nói của anh như một lưỡi dao, từng nhát từng nhát cắt vào trái tim cô.
“Tiểu Duy không chịu nổi kích thích, anh phải dỗ thằng bé, em tự về đi, sau này đừng đến bệnh viện nữa!”
Nhưng khi quay sang với Tiểu Duy, anh lại dịu dàng đến mức không thể tin nổi:
“Tiểu Duy, ba mãi mãi là ba của con, sẽ không ai tách chúng ta ra đâu.”
“Ba và mẹ sẽ luôn ở bên con.”
Nguyễn Niệm Sơ chỉ biết trơ mắt nhìn Chu Đình Thâm bế Tiểu Duy rời đi, Lâm Ngữ Đường sóng vai cùng anh, vừa đi vừa dỗ cậu bé.
Đau đớn ở tay và bụng khiến Nguyễn Niệm Sơ co giật, vết mổ dường như lại rỉ máu, từng đợt nhức buốt khiến trán cô phủ kín mồ hôi lạnh.
Nhưng trái tim còn đau gấp ngàn lần, đến mức cô không còn hơi sức để cầu cứu.
Một dòng chất lỏng nóng ẩm lại chảy dọc theo chân cô xuống, mang theo mùi tanh của máu.
Giây cuối cùng trước khi ngất đi, cô nhìn thấy chuỗi hình ảnh Chu Đình Thâm cúi đầu hôn lên khóe môi Lâm Ngữ Đường trong tiếng cổ vũ của Tiểu Duy.
Chu Đình Thâm, có lẽ anh không bao giờ biết được.
Trong lúc anh chìm trong niềm vui làm cha, đã có người vì anh mà mất đi đứa con đầu đời.
Nguyễn Niệm Sơ nằm lại bệnh viện bảy ngày.
Bác sĩ nói tình trạng cô rất tệ, cần phải làm sạch tử cung.
Lưỡi dao lạnh lẽo cắt vào da thịt cô, như thể cắt luôn cả tình yêu bao năm qua.
Suốt bảy ngày, Chu Đình Thâm không gửi lấy một tin nhắn.
Đến thủ tục xuất viện cũng là y tá thấy thương mà làm giúp.
Khi trở về cổng biệt thự, Nguyễn Niệm Sơ vẫn thấy đầu óc mơ hồ.
“Ba mẹ, hai người thật sự kết hôn rồi sao?” Vừa đứng trước cửa, cô đã nghe thấy giọng Tiểu Duy vui sướng bên trong.
“Đúng vậy, con tự xem đi, xem có đúng không.”
Chu Đình Thâm đưa tấm giấy chứng nhận kết hôn đỏ chót cho Tiểu Duy, dịu dàng xoa đầu cậu bé.
“Đúng rồi! Đúng rồi! Ba mẹ thật sự kết hôn rồi!”
Tiểu Duy ngước đầu đầy mong chờ, nhìn Chu Đình Thâm: “Ba, sau khi con khỏi bệnh, ba có thể đưa con đến trường mẫu giáo không? Con muốn nói với mọi người rằng con có ba rồi!”
Đứng ở cửa, toàn thân Nguyễn Niệm Sơ như rơi vào hầm băng.
Chu Đình Thâm và Lâm Ngữ Đường đã kết hôn rồi.
Vậy còn cô thì sao? Cô tính là gì?
Là do cô quá ngốc, quên mất rằng huyết thống vốn là thứ không thể cắt bỏ.
Trên mặt Lâm Ngữ Đường là niềm đắc ý không che giấu được, nhưng vẫn cố hỏi:
“Vậy còn cô Nguyễn thì sao? Cô ấy sẽ giận chứ?”
Nguyễn Niệm Sơ nhìn đôi môi Chu Đình Thâm vô tình mở ra khép lại:
“Anh sẽ kết hôn với cô ấy, nhưng con của anh không thể là con ngoài giá thú, trừ khi cô ấy chịu nhận cả hai đứa bé, nếu không anh tuyệt đối sẽ không cưới cô ấy.”
“Anh cũng hứa với em, con của em sẽ là người thừa kế duy nhất của anh.”
“Còn Nguyễn Niệm Sơ, để đề phòng vạn nhất, lần tới cô ấy trở về, anh sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện cắt bỏ tử cung.”
Nguyễn Niệm Sơ lảo đảo lùi lại hai bước, tiếng động lập tức khiến người bên trong chú ý.
Sắc mặt Chu Đình Thâm căng thẳng ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô, theo bản năng chắn Lâm Ngữ Đường và Tiểu Duy ở sau lưng.
Giống như đề phòng cô sẽ làm điều gì kinh khủng vậy.
Chỉ đến khi thấy gương mặt trắng bệch của cô, anh mới phản ứng, vội vàng đuổi theo.
“Tiểu Sơ——”
Chu Đình Thâm đuổi ra ngoài, nắm chặt bàn tay Nguyễn Niệm Sơ như thể chỉ cần buông ra cô sẽ rời xa anh mãi mãi.
“Chu Đình Thâm, sao anh có thể——”
Dù đã tự nhủ sẽ không vì anh mà rơi thêm một giọt nước mắt, giọng Nguyễn Niệm Sơ vẫn nghẹn lại.
“Tiểu Sơ, em nghe anh nói, tất cả đều là giả!”
Nguyễn Niệm Sơ nhìn gương mặt anh mà lòng đầy thất vọng.
“Bệnh của Tiểu Duy không ổn định, bác sĩ nói phải thuận theo tâm trạng thằng bé.” Chu Đình Thâm nghiêng mặt, tránh ánh mắt của cô.
“Vậy Chu Đình Thâm, lời anh nói rằng mẹ con họ khỏe rồi sẽ rời đi… còn tính không?”

