Khi họ biết vết thương trên trán tôi là do Hà Sở Liên gây ra,
Cả nhà lập tức bùng nổ giận dữ, ai nấy đều hận không thể lập tức sang đó lôi cả cái nhà mặt dày ấy ra đánh một trận.
“Tôi không định giành quyền nuôi con nữa, hoàn toàn mất hết hy vọng rồi.”
Tôi nhìn về phía bố mẹ, thở dài một hơi. Họ không hỏi lý do, chỉ kiên quyết gật đầu.
“Không sao đâu con, chuyện con không muốn làm chắc chắn có lý do của con. Bố mẹ chỉ cần con về nhà là đủ rồi. Cả cái nhà này, vốn dĩ là chốn con có thể dựa vào.”
Cả người tôi như bị chấn động.
Nghe đến câu đó, nước mắt tôi lại trào ra không kìm nổi.
Cuộc sống sau khi về nhà khác xưa một trời một vực.
Không còn phải nhìn sắc mặt người khác, mỗi ngày đều an nhàn thoải mái đến lạ.
Tôi lái chiếc xe hơi mới tinh đến gần công ty cũ,
Gặp sếp và đồng nghiệp vừa từ tòa nhà đi ra, tôi chủ động chào họ.
Họ nhìn thấy xe tôi, mắt đều tròn xoe kinh ngạc.
Dù sao trước đây tôi cũng chỉ lái chiếc xe cũ nát, nay bỗng nhiên đổi sang siêu xe bóng loáng.
“Chẳng còn cách nào, tôi nói rồi mà—tiền tiêu vặt bố tôi cho còn nhiều hơn lương ở đây.”
Tôi cười nhẹ nhàng, ông sếp định buông lời mỉa mai tôi “dựa dẫm đại gia”,
Nhưng lời vừa lên đến cổ đã nghẹn lại, mặt mày xám ngoét, chỉ đành gượng cười nhìn tôi lái xe phóng đi.
“Tụi bây đang làm cái gì vậy?! Đây là nhà của con trai tao! Tụi bây dựa vào đâu mà dám làm thế?!”
Tôi đứng trước nhà bố mẹ chồng, chỉ huy đám công nhân khuân hết đồ đạc của họ ra ngoài.
Bố chồng đứng hút thuốc với vẻ mặt nặng nề, còn mẹ chồng thì gào thét ngăn cản việc chuyển nhà.
“Đợi thằng Sở Liên về đi! Nó mà biết thì sẽ đánh chết mày, cái thứ vô ơn bạc nghĩa! Mày định ép chết tụi tao phải không?!”
Mẹ chồng ngồi phịch xuống đất, gào khóc thảm thiết.
Tôi chỉ nhún vai lạnh nhạt.
Tiếng động quá lớn, chẳng mấy chốc đã thu hút đám đông hàng xóm vây lại xem.
Thấy có người đến xem, mẹ chồng càng diễn hăng hơn.
“Thật quá đáng! Sao lại đối xử với người già thế chứ?”
Lập tức có vài người tỏ ý bất mãn với tôi, chỉ chỏ bàn tán.
Nhưng đám công nhân vẫn không ngừng tay, tiếp tục khuân đồ như chẳng nghe thấy gì.
Đến khi Hà Sở Liên lao về, mẹ chồng liền nhào vào lòng con trai, suýt nữa thì ngất, khóc lóc đòi anh ta phải “lấy lại công bằng” cho mình.
“Hứa Duệ, em còn định làm loạn tới bao giờ? Anh chỉ thấy tội nghiệp Bành Hy Hi, em có cần nhỏ nhen như vậy không?”
Tới lúc này mà anh ta vẫn còn dối trá.
“Căn nhà này là tôi đứng tên mua. Tôi lấy lại chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Anh giỏi thì tự đi mua nhà khác cho mẹ anh ở.”
Tôi cười phá lên. Nhìn thấy sắc mặt Hà Sở Liên sầm xuống, tôi càng cảm thấy sảng khoái.
Trước kia tôi luôn cho anh ta thể diện, luôn nhẫn nhịn mọi chuyện.
Bây giờ thì khỏi cần nữa—tôi không định nương tay thêm bất cứ lần nào.
6
“Hay là… anh có tiền thuê nhà, mua xe cho tiểu tam, mà lại không có tiền phụng dưỡng cha mẹ mình?”
Tôi vừa dứt lời, sắc mặt Hà Sở Liên lập tức thay đổi, cái vẻ huênh hoang ban nãy lập tức tắt ngúm.
Hàng xóm đứng xem cũng như bừng tỉnh, bắt đầu quay sang cười nhạo anh ta là đồ “ăn bám vợ vô dụng”.
“Chuyển! Chuyển hết cho tôi!”
Tôi hét vào trong nhà, ra lệnh cho đám công nhân vứt toàn bộ đồ đạc của bố mẹ chồng ra hành lang. Không ít người bắt đầu vỗ tay tán thưởng.
“Bà cụ kia đúng là mặt dày, hoá ra là tiêu tiền con dâu mà giờ còn dám mắng người ta. Nếu là tôi thì xấu hổ chết mất rồi.”
Mỗi câu xì xào của hàng xóm khiến mặt Hà Sở Liên càng tái xanh.
Anh ta chưa từng bị bẽ mặt như vậy, liền rút đơn ly hôn ra, ký cái rụp rồi ném mạnh vào tôi:
“Hứa Duệ, cho dù sau này em có hối hận, tôi cũng không tha thứ cho em!”
Anh ta cố gắng vớt vát chút thể diện cuối cùng, nói toàn lời cay độc.
Tôi cúi xuống nhặt bản ly hôn, cười nhạt:
“Đừng vội. Giờ chúng ta còn một đống chuyện cần tính sổ—tiền anh tiêu cho cô ta, bao nhiêu là lấy từ thu nhập của tôi? Bao lì xì, tiền khách sạn, cả cái xe hơi anh mua, không phải đều nên hoàn trả nguyên xi sao?”
Tôi mở lịch sử sao kê ngân hàng ra,
Trước kia tôi quá tin tưởng anh ta, chưa từng kiểm tra kỹ.
Nếu sớm xem qua, có lẽ tôi đã không để anh ta bòn rút từng đồng mồ hôi nước mắt để nuôi nhân tình.
Hà Sở Liên nghe đến đây mặt mày càng khó coi, ánh mắt mọi người như những cái roi quất lên người anh ta.
Không ít hàng xóm cũng lên tiếng yêu cầu anh ta trả lại toàn bộ số tiền đã chi cho tiểu tam.
“Tôi sẽ trả! Tôi viết giấy nợ! Tôi không phải loại ăn bám!”
Hà Sở Liên gào lên như phát điên, giận dữ quát tháo, khiến đám đông sợ hãi phải lùi lại.
Về đến nhà, tôi lập tức gửi toàn bộ ảnh chụp chuyển khoản của Hà Sở Liên cho Bành Hy Hi,
cùng những email hẹn hò mờ ám trong giờ làm việc đến toàn bộ đồng nghiệp và cấp trên của anh ta.
Tôi vừa bước chân vào công ty Hà Sở Liên, đã thấy Bành Hy Hi ngồi đó khóc lóc.
Vài cô gái xung quanh vội vàng an ủi.
“Không phải thế đâu, Bành Hy Hi, bọn mình rất thích cậu mà, nhất định là chị ta ghen đấy! Cậu xinh đẹp hơn chị ta nhiều, cậu và tổ trưởng Hà là một đôi trời sinh luôn!”
Một cô khác ôm chặt lấy cô ta, nước mắt nước mũi tuôn như mưa, hùng hồn đòi “đòi lại công bằng”.
Nghe đến đây, tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Thấy tôi xuất hiện, cả đám lập tức câm nín, bối rối quay về chỗ ngồi giả vờ làm việc.
Chỉ còn Bành Hy Hi và hội chị em “nữ chính ngôn tình” vẫn trừng mắt nhìn tôi, ra vẻ tôi là phản diện tàn độc còn họ là thiên thần bị hại.
“Bành Hy Hi, đừng sợ, đợi tổ trưởng Hà quay lại, nhất định anh ấy sẽ bênh vực cậu.”
Tôi suýt nữa cười đến nghẹn thở trước màn nhập vai lố bịch của họ, liền gọi điện yêu cầu quản lý của họ xuống gặp tôi.
“Cô Hứa! Sao hôm nay cô lại đến đây?”
Anh ta thoáng sững lại, rồi lập tức nở nụ cười nịnh nọt, mời tôi lên văn phòng uống trà.
“Tôi gửi mail rồi, anh xem chưa? Hiểu rõ ý tôi chứ?”
Tôi không vòng vo, nói thẳng.
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/hon-nhan-ba-dong-mot-mo/chuong-6