Bố mẹ Tần thì vừa cười gượng vừa khúm núm nói:
“Thông gia đừng giận, tôi lập tức gọi cho Gia Hứa quay lại xin lỗi Giang Tảo!”
Nhưng tôi chỉ bình thản lắc đầu.
“Không cần đâu, con gái nhà họ Giang, muốn người đàn ông nào mà chẳng có?”
【Chương 3】
“Sao phải chờ một tên rác rưởi quay lại xin lỗi làm gì chứ?”
Lời vừa dứt, tôi nhìn về phía ghế khách mời.
Sắc mặt Trúc mã của tôi – Đường Dịch Hành – âm trầm hẳn.
Anh đang dặn trợ lý cử người chặn đường Tần Gia Hứa, định cho một trận ra trò.
Tôi lập tức giật lấy điện thoại, cúp máy.
Mỉm cười đưa tay về phía anh.
“Anh không luôn nói muốn cướp hôn lễ của tôi sao?”
“Đi không?”
Vậy là tôi cũng bỏ trốn khỏi lễ cưới.
Đường Dịch Hành nắm tay tôi chạy ra khỏi lễ đường.
Gương mặt điển trai của anh nở nụ cười thật “mất giá”.
Anh nắm chặt tay tôi, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Giang Tảo, anh biết có thể em chỉ đang giận quá nên mới mượn anh để chọc tức Tần Gia Hứa.”
“Nhưng anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh thật sự giỏi hơn hắn ta, xứng đáng để em trao cả đời hơn hắn nhiều!”
Ban đầu tôi rất muốn bật cười.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt kiên định của người đàn ông ấy, tôi lại bất giác nghiêm túc theo.
Trong lòng tôi, Đường Dịch Hành vẫn là cậu bé giọng ngọng nghịu ngày nào.
Từ bao giờ lại trở nên trầm ổn và cao quý như thế này?
Tôi nhìn anh, khẽ gật đầu.
“Được, tôi đợi anh đến cưới tôi.”
Tần Gia Hứa chắc hẳn đã biết tin tôi cũng bỏ trốn khỏi lễ cưới.
Điện thoại không ngừng đổ chuông.
Lần thứ ba mươi, tôi cuối cùng cũng bắt máy.
Giọng nói giận dữ của Tần Gia Hứa vang lên từ đầu dây bên kia:
“Giang Tảo, anh bảo em suy nghĩ lại, ai cho em trốn cưới hả?!”
“Bây giờ cả Bắc Thành đều biết em sẽ lấy anh, em đã là người của anh rồi, sau này ai còn thèm lấy em nữa?!”
“Mau đăng bài thanh minh là không có trốn cưới, rồi xin lỗi Tiểu Tuyết, anh sẽ suy nghĩ đến chuyện tổ chức lại hôn lễ cho em!”
Tôi chợt hiểu ra.
Thì ra đây mới là suy nghĩ thật trong lòng anh ta.
Cho nên mới dám không kiêng nể gì như vậy.
Tôi không đáp, chỉ hỏi ngược lại:
“Anh đang ở đâu?”
Tần Gia Hứa không nghĩ ngợi mà trả lời ngay:
“Không phải em gây chuyện trốn cưới sao, khiến Tiểu Tuyết tự trách khóc mãi!”
“Anh và đám anh em đang tụ họp an ủi cô ấy đây!”
Tôi từng bước bước ra khỏi bóng tối hành lang bệnh viện.
Mỉm cười nhìn thẳng vào mắt người đàn ông ấy.
“Ồ, thì ra buổi tụ họp của các anh lại tổ chức ở khoa sản bệnh viện à?”
Chắc Tần Gia Hứa đã quên.
Ngày tôi đồng ý làm bạn gái anh ta, anh ta hưng phấn đến mức đăng liên tục cả chục bài trên mạng xã hội.
Chuyển hết tiền cho tôi quản lý.
Còn cài cả ứng dụng chia sẻ vị trí trong điện thoại của hai đứa.
Anh ta nói, muốn cho tôi cảm giác an toàn tuyệt đối.
Nhưng không ngờ rằng, năm năm sau, chính ứng dụng đó lại lật tẩy anh ta.
Tần Gia Hứa sững người, tức giận chất vấn:
“Em theo dõi anh?!”
Bên cạnh, Lâm Vân Tuyết nở nụ cười đắc ý, bỗng đưa tay ôm bụng.
Giả vờ yếu ớt nói:
“Anh Tần, bụng em vẫn còn đau lắm.”
“Tại anh vừa rồi mạnh quá, có khi làm đau em bé rồi…”
Lời vừa dứt, bác sĩ đẩy cửa bước ra.
Nhìn Tần Gia Hứa với vẻ mặt khó hiểu.
“Kết quả kiểm tra xong rồi, vợ cậu không sao cả.”
“Nhưng dù sao cũng đang mang thai, sau này nên tiết chế một chút!”
Sắc mặt Tần Gia Hứa lập tức thay đổi, theo phản xạ định nắm tay tôi.
Nhưng tôi lạnh lùng né tránh.