“Bệ hạ, tiết mục vừa rồi của thần thiếp, người… hài lòng chứ?”
Tiêu Cảnh nhìn mớ hỗn độn dưới đất, lại liếc qua thanh kiếm lóe hàn quang trong tay ta, nuốt nước bọt:
“Hài… hài lòng, hoàng hậu thật… thần võ…”
4
Sau vụ việc thất tiết giữa yến tiệc, Triệu Uyển Như trở thành trò cười của toàn kinh thành.
Nàng lấy cớ dưỡng bệnh không xuất hiện, trốn trong Nhuyễn Phúc cung suốt nửa tháng không thấy mặt.
Ta ngỡ lần này nàng đã biết điều, nào ngờ nàng lại đang âm thầm toan tính chiêu trò lớn hơn.
Ngày thu săn, hoàng gia xuất chinh vây thú tại trường săn hoàng thất.
Tiêu Cảnh dẫn theo phi tần và bá quan văn võ, khí thế bừng bừng lên đường.
Ta mặc giáp trụ, cưỡi hãn mã, sau lưng đeo trường cung, lòng thư thái vô cùng.
Triệu Uyển Như cũng theo đến. Nàng không biết cưỡi ngựa, nhưng nhất quyết đòi ngồi cùng ngựa với Tiêu Cảnh, miệng ngọt ngào gọi là: “Cùng bệ hạ đồng hành, sinh tử tương tùy.”
Khi đoàn người tiến vào rừng rậm sâu thẳm, bỗng nhiên trong bụi rậm lao ra một con hổ dữ.
Thân hình to lớn, khí thế hung mãnh, thoạt nhìn liền biết là mãnh thú ngoài hoang dã, chứ không phải loại được nuôi nhốt trong trường săn.
Thị vệ hộ giá nhất thời không kịp phản ứng, chiến mã hoảng loạn, Tiêu Cảnh lập tức bị hất ngã khỏi ngựa.
Mãnh hổ gầm lên một tiếng, mở to miệng máu, nhắm thẳng vào Tiêu Cảnh mà lao tới.
“Bệ hạ!”
Chúng nhân thất thanh kinh hô.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, không biết Triệu Uyển Như lấy đâu ra can đảm, đột nhiên chắn trước mặt Tiêu Cảnh, dang tay ra, bộ dáng như tráng sĩ chịu chết vì nghĩa.
“Không được hại bệ hạ! Muốn ăn thì ăn ta!”
Nàng quay đầu lại, ánh mắt đẫm lệ nhìn Tiêu Cảnh đầy tình thâm ý trọng:
“Bệ hạ, thần thiếp nguyện vì người mà chết!”
Con hổ nghe nàng thét chói tai thì hơi khựng lại, nhưng rất nhanh liền phục hồi bản tính hung bạo, chuẩn bị thưởng thức món “điểm tâm dâng miệng” này.
Thực ra ta đứng ngay gần đó, cung đã lên dây sẵn, chỉ cần buông tay, con hổ chắc chắn mất mạng.
Nhưng ta nghe thấy lời của Triệu Uyển Như.
Nàng nói, nàng nguyện vì bệ hạ mà chết.
Mà ta, từ trước đến nay, luôn thích thành toàn tâm nguyện của người khác.
Vì thế, ta chậm rãi buông dây cung, khoanh tay trước ngực, cao giọng hô:
“Hay! Quý phi nương nương quả là trung liệt, bổn cung khâm phục!”
Triệu Uyển Như vốn chỉ giả vờ. Nàng đoán giữa bao thị vệ, thể nào cũng có người xông tới cứu giá. Nàng chắn phía trước chẳng những lấy lòng được hoàng thượng, lại còn có công cứu giá.
Ai ngờ đâu, ta lại đột ngột hô lớn một tiếng như thế.
Các thị vệ vốn sắp xông lên, nghe ta nói xong liền đứng sững lại.
Chút chần chừ ấy đã khiến thời cơ cứu người vụt mất.
Con hổ đã nhào đến trước mặt Triệu Uyển Như, hơi thở tanh nồng phả thẳng vào mặt nàng.
Triệu Uyển Như hoàn toàn chết lặng.
“Cứu… cứu mạng…”
Nàng la hét lùi về sau, khiến Tiêu Cảnh lộ hẳn ra ngoài.
“Này? Muội đừng lùi!”
Ta lớn tiếng nhắc nhở: “Vừa rồi chẳng phải muội nói, muốn ăn thì ăn muội sao? Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nếu giờ muội rút lui, chẳng phải là khi quân sao?”
“Mau lên, tiến lên cho hổ ăn! Vì bệ hạ mà hy sinh, muội một người ngã xuống cũng đáng mà!”
Lúc này Triệu Uyển Như còn màng gì đến việc cứu giá, nàng túm lấy Tiêu Cảnh, định đẩy hắn về phía con hổ!
“Ta không chết! Sao lại bắt ta chết! Chàng là hoàng đế, có long khí hộ thân, chàng mau xua nó đi đi!”
Người khi đối mặt tử vong, quả thật sẽ để lộ bản tính.
Tiêu Cảnh sững sờ nhìn Triệu Uyển Như – kẻ vừa mới nói muốn chết vì mình, giờ lại coi mình như lá chắn thịt.
Ngay khoảnh khắc đó, móng vuốt con hổ đã giơ lên.
Xem chừng hai người đều khó thoát khỏi móng vuốt hùng thú.
“Vút!”
Một mũi tên bén như gió xuyên không bay đến, chuẩn xác bắn trúng mắt trái mãnh hổ, xuyên thẳng vào óc.
Hổ gầm lên một tiếng thảm thiết, thân thể nặng nề ngã xuống đất, bụi tung mù mịt.
Ngay sát bên chân Triệu Uyển Như và Tiêu Cảnh, chỉ cách chưa đầy một tấc.
Ta chậm rãi hạ cung, ngồi trên lưng ngựa cao cao nhìn xuống, ánh mắt bình thản:
“Chậc, thật đặc sắc. Vở kịch ‘xả thân vì quân’ của quý phi nương nương diễn đúng là hay vô cùng.”
“Chỉ có điều, đoạn cuối đẩy bệ hạ ra trước hổ dữ, hình như hơi trái vai diễn thì phải?”
Tiêu Cảnh còn chưa hoàn hồn, nghe vậy liền đẩy mạnh Triệu Uyển Như đang trốn sau lưng ra, sắc mặt đen như đáy nồi.
Triệu Uyển Như run rẩy, ấp úng giải thích: “Bệ hạ, thần thiếp… thần thiếp chỉ là quá sợ hãi…”
“Sợ?”
Ta cười nhạt: “Khi miệng nói nguyện chết vì bệ hạ, chẳng phải muội cũng chẳng sợ gì đó sao?”
“Xem ra lời của muội, chẳng khác gì một bãi trung tiện.”

