“Anh không biết cũng không sao, nếu mẹ anh chưa dạy, thì tôi dạy.

Nghe theo là được.”

Thẩm Tri Hằng trong lòng kêu trời: Không muốn, nhưng không dám phản kháng.

“Áo quần mặc ngoài để riêng một chậu.

Đồ lót để riêng một chậu.

Tất cũng phải để riêng một chậu.”

“Phiền thật đấy…”

Thẩm Tri Hằng lầm bầm.

Tôi liếc sang, cầm cây chổi lên.

Thẩm Tri Hằng lập tức run lên, tay chân nhanh nhẹn hẳn.

Suốt một tiếng sau đó, từ quét nhà, lau bàn, sắp xếp tủ, vứt đồ linh tinh, lau sàn, thay ga giường —

Thẩm Tri Hằng làm đâu ra đấy.

Cái gì làm không xong thì… bị tháo khớp xong lắp lại, cũng tự dưng làm tốt ngay.

Khi Tống Tú Hoa xách về hai cân thịt ba chỉ, thì thấy con trai mình đang ngồi ngoài sân giặt đồ.

Nhìn đứa con trai ăn chơi của mình nay biết giặt giũ, dọn dẹp, Tống Tú Hoa xúc động đến mức suýt bật khóc vì hạnh phúc.

Chương 5

“Tôi nấu cơm.”

Tôi bước lên, đón lấy túi thịt trong tay Tống Tú Hoa.

Tống Tú Hoa sững người.

“Cô nấu á?”

Bà ta dường như chợt hiểu ra điều gì đó — trưa nay giám đốc Thẩm Ái Quốc sẽ về nhà ăn cơm!

Bà ta nghĩ chắc tôi sợ ông Thẩm, nên mới cố gắng lấy lòng để gây ấn tượng tốt.

Chỉ trong chốc lát, Tống Tú Hoa lại cảm thấy mình nắm được thế chủ động.

Tôi không buồn để tâm đến bà ta, chỉ quay sang nói với Thẩm Tri Hằng:

“Nếu không giặt sạch, anh biết hậu quả rồi đấy.”

Thẩm Tri Hằng mắt đỏ hoe, nhỏ giọng đáp:

“Ừ.”

Tôi đi thẳng vào bếp.

Tống Tú Hoa nấu ăn rất tệ, lại còn keo kiệt.

Nhưng nhờ thân phận vợ giám đốc, nhà họ Thẩm luôn có những nguyên liệu người khác không mua nổi.

Dù vậy, bà ta vẫn giữ nguyên lối sống tính toán chi li.

Còn tôi thì không bao giờ để bản thân bị thiệt.

Một tiếng sau, cơm canh được dọn lên bàn.

Thịt kho tàu bóng mỡ hấp dẫn.

Rau cải xào tóp mỡ thơm lừng.

Dưa leo trộn giòn mát.

Một tô canh trứng nổi hoa vàng đều đẹp mắt.

Và một nồi cơm trắng nóng hổi.

Tống Tú Hoa đau lòng đến mức mí mắt co giật.

Thẩm Tri Hằng nuốt nước miếng đánh ực.

Làm việc nhà đúng là mệt, mà vợ anh ta lại nấu ăn ngon như vậy…

May sao đúng lúc đó, Thẩm Ái Quốc về tới.

“Tú Hoa, hôm nay cơm thơm quá.”

Ông vừa bước vào nhà vừa cười, liếc nhìn bà vợ mặt như mất sổ gạo và đứa con trai uể oải đang ngồi cạnh bàn.

Ánh mắt cuối cùng dừng lại trên tôi.

“Hôm nay là Tiểu Hiểu nấu à?”

“Dạ vâng, ba.”

Tôi cười đáp, trông rất ngoan ngoãn, lễ phép.

Tống Tú Hoa vội đứng dậy, vừa mở miệng đã rơi nước mắt:

“Ông không biết đâu, con bé này từ lúc vào nhà đã khiến cả nhà rối tung lên. Không những ra tay với mẹ chồng, mà còn bắt Tri Hằng làm hết việc nhà. Quần áo ga giường ngoài sân đều do Tri Hằng giặt hết đấy!”

Thẩm Ái Quốc lập tức sa sầm mặt.

“Tống Tú Hoa! Nói năng cho cẩn thận!”

Tống Tú Hoa giật bắn người.

“Ba, chuyện hôm nay đúng là có chút hiểu lầm. Chúng ta ăn cơm trước đã, thịt kho để nguội sẽ không ngon. Ăn xong rồi, con sẽ nói chuyện riêng với ba.”

Tôi nhìn ông, giọng bình tĩnh, nhịp điệu rõ ràng.

Thẩm Ái Quốc gật đầu.

Tống Tú Hoa tròn mắt kinh ngạc.

Bà ta thật không ngờ chỉ mới đôi ba câu, mà ông Thẩm lại nghiêng hẳn về phía tôi.

Thẩm Tri Hằng vừa nghe được ăn cơm, đôi mắt trong veo ngốc nghếch cũng sáng bừng lên.

Tôi múc cơm cho anh ta.

Thẩm Tri Hằng xúc động nhận lấy.

“Cảm ơn vợ.”

“Ừm.”

Thẩm Ái Quốc lại liếc tôi thêm lần nữa.

Ông hiểu quá rõ con trai mình là người thế nào.

Có thể ngoan ngoãn đến mức này, chứng tỏ thực sự sợ rồi.

Trong lòng ông bắt đầu thấy tò mò: tôi đã làm cách nào để “trị” được cậu con trai bất trị của ông.

Sau bữa trưa.

Thẩm Tri Hằng chủ động giúp tôi dọn bàn, còn đòi rửa chén.

Cuối cùng Tống Tú Hoa không nhìn nổi nữa, đành lặng lẽ ra rửa chén thay.

Tôi cùng Thẩm Ái Quốc đi vào thư phòng.

Đứng trước người thông minh và có địa vị, tôi không cần vòng vo.

Tôi nói thẳng với ông toàn bộ những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay.

Thẩm Ái Quốc gật đầu hài lòng.