Ha ha ha, tôi suýt chút nữa cười đến đau bụng, em gái tôi định lấy chồng là chồng cũ của tôi, đúng là trò hề!

Lúc này, trong phòng vang lên tiếng trẻ con khóc, không lâu sau, bảo mẫu bế một đứa bé chạy từ trong phòng ra.

Cả nhà lập tức ùa lên, Dao Dao nhận lấy đứa bé, trách bảo mẫu:

“Chạy gì mà chạy, lỡ làm rơi tiểu thiếu gia thì sao?”

Mẹ tôi chỉ thẳng vào mặt bảo mẫu mắng:

“Đó là tiểu thiếu gia nhà họ Bạch đấy, quý giá lắm, sao có thể để nó khóc được, đúng là đồ vô dụng.”

Tôi chết lặng, đứa bé trong tay Dao Dao là ai?

Dao Dao bế đứa bé như bế vàng bạc châu báu mà dỗ dành, bố mẹ tôi cũng vây quanh đứa bé ấy.

Đang náo nhiệt, Bạch Thiếu Đông bước vào.

“Sao thế? Sao để bảo bối của tôi khóc thành thế này?”

Con trai anh ta?

Đứa bé của Dao Dao chính là con trai của chồng cũ tôi!

Tôi và Bạch Thiếu Đông đã ly hôn tròn một năm, vậy mà con của anh ta và Dao Dao đã hơn ba tháng tuổi rồi!

Thật tuyệt vời, đúng là một đôi tra nam tiện nữ hoàn hảo!

Tôi nghiến răng, nắm chặt tay, lặng lẽ bước về phía ban công, chỉ sợ mình không kiềm chế được mà ra tay với đôi cẩu nam nữ đó.

4.

Tôi đứng trên ban công bình tĩnh lại khá lâu, Bạch Thiếu Đông đút tay vào túi đi về phía tôi.

Anh ta nghĩ tôi không biết gì, vẫn giả bộ như một doanh nhân thành đạt.

“Tôi biết trong lòng em chắc đang mắng tôi, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào, mẹ tôi cứ ép mãi muốn có cháu trai.”

Vẫn còn giả bộ, tôi cũng không định vạch trần.

Nếu là một năm trước, tôi nhất định sẽ khóc, sẽ làm loạn, ít nhất sẽ xé nát mặt mũi Tống Dao Dao – con người không biết xấu hổ này, nhổ bãi nước bọt vào mặt cô ta, rồi tát Bạch Thiếu Đông mấy cái cho hả giận.

Nhưng giờ tôi chỉ nhẹ cười:

“Anh nghĩ nhiều rồi, anh không xứng để tôi phải phí lời và nổi giận.”

Sự bình thản của tôi khiến Bạch Thiếu Đông bất ngờ, anh ta nhìn tôi hồi lâu, bắt đầu quan sát kỹ tôi, tôi cũng ung dung nhìn lại.

Cuộc hôn nhân với anh ta thực sự là thất bại, tuổi trẻ đã không thể sinh con, với tôi mà nói là cú đòn hủy diệt.

Tháng đầu sau ly hôn, tôi đã cắt cổ tay ba lần.

Sau đó tôi đi gặp bác sĩ tâm lý, uống thuốc, dồn toàn bộ tâm huyết vào sự nghiệp làm đẹp, tiếp xúc với nhiều người, rất nhiều khách hàng nữ có hoàn cảnh còn thảm hơn tôi.

Từ từ, tôi đã buông bỏ, quyết tâm sống tốt cho bản thân.

Không thể có con, vậy thì dành tình yêu cho con vào bản thân, làm bản thân ngày càng tốt hơn, còn có thể giúp đỡ những khách hàng nữ có hoàn cảnh bi thảm như mình – thật tốt.

Khi suy nghĩ thay đổi, cả con người từ trong ra ngoài trở nên tự tin hơn, ánh mắt của Bạch Thiếu Đông nhìn tôi chợt có thêm sự dịu dàng chưa từng thấy.

Nhưng ánh mắt dịu dàng ấy chỉ khiến tôi buồn nôn.

Chẳng buồn nhiều lời, tôi hỏi thẳng:

“Anh có liên quan gì đến chuyện tôi sảy thai hai lần không?”

“Em nói gì vậy, sao có thể có chuyện đó.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, ánh mắt sắc bén bắt được tia hoảng loạn và lảng tránh trong đôi mắt giả vờ bình tĩnh kia.

Khoảnh khắc ấy, tôi đã hiểu tất cả.

Bị tôi nhìn chằm chằm, Bạch Thiếu Đông bối rối kiếm cớ bỏ đi.

Tống Dao Dao nghi ngờ chạy đến chất vấn tôi:

“Chị nói gì với Thiếu Đông vậy?”

“Em đoán đi!”

Tống Dao Dao chỉ tay vào tôi:

“Tống Lê, tôi nói cho chị biết, chị và anh ấy đã ly hôn rồi, không còn liên quan gì nữa. Bây giờ tôi mới là Bạch phu nhân.

Hơn nữa tôi còn sinh cho nhà họ Bạch một đứa con trai quý giá, chị có muốn phá cũng không phá nổi đâu.”

Tôi vỗ vai cô ta, lắc đầu cười khẩy:

“Bạch phu nhân! Em yên tâm đi, chẳng ai thèm tranh với em, Bạch Thiếu Đông ấy à, cho tôi tôi cũng thấy ghê tởm.”