Trong bữa tiệc mừng sinh nhật lần thứ 66 của bà tôi, bà thản nhiên nói rằng mình muốn ly hôn, sẵn sàng hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của ông nội.

Ông mãi không quên được mối tình đầu của mình, lúc nào cũng chê bai bà không đủ tốt.

Ông không cam lòng với cuộc hôn nhân này nhưng cũng chẳng có quyết tâm rời đi.

Trái ngược với sự ầm ĩ của ông, bà thì gánh trên vai ơn nghĩa với cha mẹ và sự can ngăn từ con cái.

Bà luôn nghĩ sẽ có một ngày ông thay đổi, nhìn ông như một đứa trẻ chưa lớn mà bao dung hết mực.

Nhiều năm sau bà mới hiểu, con đường tương lai của mình đã bị người nằm cạnh tàn nhẫn hủy hoại, cuối cùng còn vì mối tình đầu của ông mà đẩy bà tới bờ vực sống chết.

Các con bà rơi nước mắt đồng ý với tâm nguyện ly hôn của mẹ, cầu mong bà tỉnh lại.

Sự hối hận của ông đến quá muộn.

01. Bà đòi ly hôn

Trong tiệc sinh nhật 66 tuổi của bà tôi, bà thản nhiên nói muốn ly hôn, sẵn sàng hoàn thành tâm nguyện cả đời của ông.

Cả nhà nghe xong ai nấy đều sững sờ, buông đũa xuống, ngạc nhiên nhìn bà.

Rồi đồng loạt quay sang nhìn ông tôi.

Ông ban đầu sững người, rồi bắt đầu lớn tiếng quát tháo:

“Bà định làm gì thế, Triệu Tú Liên! Bà đừng tưởng bà có thể làm chủ cái nhà này!”

“Tôi trước đây đòi ly hôn, bà cứ giả điếc không nghe, tôi biết là bà không nỡ bỏ tôi.”

“Nếu không thì bà đồng ý luôn có phải xong rồi không! Giờ lại giở bộ dạng này cho ai xem!”

Bà quay đầu đi nơi khác, không trả lời. Cô và chú cả liền đứng ra giảng hòa:

“Mẹ đừng giận, sáng nay bố có giận dỗi chút thôi, nhưng ông cũng là người lo toan mọi thứ cho tiệc sinh nhật hôm nay mà.”

“Bố, bố nhận sai đi, hôm nay là sinh nhật mẹ, bố lại làm mẹ giận phải không!”

Ông vừa la lối vừa liếc nhìn bà, nhưng bà vẫn không để tâm, chỉ từ tốn múc một bát canh tôm vàng.

Rồi tiếp tục gắp thức ăn khác, như thể người vừa nói ra tin chấn động ấy không phải là bà.

Ông nhìn bàn xoay dường như cảm thấy bị ngó lơ, tức giận quăng bát xuống bàn và hét to hơn:

“Tôi nói mà bà không nghe thấy à? Hôm nay bà lại kiếm chuyện à, kỳ thật! Tôi nói bao nhiêu lần rồi là ly hôn, nếu bà đồng ý ngay từ đầu thì tôi còn biết ơn trời đất!”

“Hôm nay lại bày ra như thế này là diễn cho ai xem? Con cái đều có mặt ở đây, người gây chuyện hôm nay không phải tôi.”

Nói xong, ông ném luôn đũa sang bên, làm đổ một ly rượu nhỏ, rượu tràn ra giữa sự im lặng nặng nề.

Bà thấy mọi người đều không nói gì thì lên tiếng: “Làm gì thế, con cháu đang ăn mà lại làm chúng sợ, tôi nói thật lòng đấy, tôi muốn ly hôn.”

Bà ngừng lại một chút rồi tiếp tục:

“Các con giờ đã lớn cả rồi, ba tụi con cũng chưa bao giờ xem trọng mẹ – cái bà già không biết lãng mạn này.
Ông ấy muốn ly hôn đâu phải chuyện mới hôm qua, cả nhà ai cũng biết.
Mẹ mệt rồi, hôm nay là sinh nhật mẹ, mẹ chỉ muốn vui vẻ một lần, nên mẹ chọn giải thoát cho mình…”

Ông nội ngắt lời bà:

“Sao bà lại đột nhiên đòi ly hôn hả? Dựa vào đâu mà đòi?
Tôi còn đang vì sinh nhật bà mà lo nghĩ, có làm gì sai đâu?
Bà nhìn ánh mắt thằng con nhìn tôi mà xem! Không được, hôm nay bà phải nói rõ ràng!”

“Ông!” – Bà nhắm mắt lại, lấy lại bình tĩnh, rồi nói chậm rãi:

“Được, vậy tôi hỏi ông – tờ séc 200 ngàn trong nhà đi đâu rồi?”

“Trước đây cả nhà mình bàn sẽ đi du lịch cùng nhau, tôi góp thêm một ít để tụi nhỏ chơi cho thoải mái.
Vài hôm trước, ông lén lút lục tủ như ăn trộm, có phải ông lấy rồi không? Ông mang đi đâu rồi?”

Ông nội co rút cổ lại, làm vẻ mặt không biết gì, nhưng khi nghe bà nhắc chuyện ông lục tủ thì lập tức phản ứng:

“Bà nói ai như ăn trộm? Bà bị thần kinh à!
Tiền trong nhà tôi lấy thì sao? Không được dùng chắc? Trong đó cũng có tiền tôi làm ra đấy!
Tôi có vứt ngoài đường cũng là quyền của tôi!”

Cô cả bước lên khuyên nhủ:

“Bố nói gì kỳ vậy, mẹ con bao năm nay quán xuyến từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ trong nhà.
Bố có dùng tiền thì cũng phải nói với mẹ một tiếng chứ.
Hai trăm ngàn đâu phải số nhỏ, bố dùng vào đâu rồi?”

Ông nội bắt đầu lấp liếm, lúc thì nói tình cờ thấy dự án đầu tư hay, lúc lại bảo là giúp đỡ đứa cháu họ ở quê gặp khó khăn.

Bà nhìn ông ấp úng viện đủ lý do, chỉ khẽ cười lạnh:

“Tạ Anh, ông làm chuyện không dám nhận à? Tôi thấy là ông đem cho con đàn bà nào bên ngoài thì có.”

“Câm miệng! Bà không được nói xấu Tiểu Diệp như thế!” – Ông nội bật dậy khỏi ghế.

“Con trai người ta làm ăn vỡ nợ, tìm tôi nhờ giúp đỡ, thì sao? Tôi thấy gấp quá nên cho mượn.
Tiền của tôi, tôi thích cho ai thì cho!”

“Phải rồi, ông thích cho ai thì cho, nhưng sao cứ phải là ả đàn bà đó?
Ông nói tiền của ông, tiền của ông – trong đó có phần của tôi đấy!
Tài sản chung của vợ chồng, ông đã hỏi ý tôi chưa?”

“Ông đem hết tiền của ông cho bà ta đi! Dọn luôn cái nhà này sang cho bà ta luôn đi!
Ông ngày nào cũng gào đòi ly hôn chẳng phải chỉ để quay lại với mối tình cũ à?
Ông trả lại tiền tôi đi, tôi lập tức thành toàn cho ông!”

“… Điên rồi, con mụ già này điên thật rồi. Tôi nể bà hôm nay sinh nhật nên nhịn, bà lại được đà lấn tới chứ gì?”

Ông nội định lao lên làm gì đó nhưng bị bác cả và ba tôi cùng nhau cản lại, tức đến mức đập luôn cái bát xuống đất.

“Dựa vào việc con cháu bà có mặt ở đây mà bà làm càn, đúng không?
Tôi nói cho bà biết – hôm nay tôi nhất định không ly hôn đấy!”

Bị giữ lại nhưng không đứng vững, ông vô tình đập mạnh vào cạnh bàn, đau đến mức phải nhảy dựng lên.

Bà tôi bỗng hét lên: “Ái dà ái dà!”
Cả nhà lập tức im phăng phắc, mọi ánh mắt đều hướng về phía bà.

“Tiền của ông thì ông cho mượn hết rồi, giờ cái chén cái đĩa ông làm bể thì ông có đền được không?
Nhưng tôi nói trước, đừng có lấy tiền của chúng tôi mà cho mượn đấy. Mọi người cũng đừng ai cho ông vay gì hết!”