“Vương công công tuyên chỉ, nói hoàng đế cảm niệm Phó thị nữ Minh Thư đức tài vẹn toàn, lập làm Trung cung Hoàng hậu. Lại xét Hoàng hậu sinh mẫu giáo dưỡng có công, đặc phong mẫu thân là Nhất phẩm Trấn Quốc phu nhân.”

“Người họ Chu vừa nghe liền cười, lập tức quỳ xuống tạ ơn, hầu gia cũng mừng đến không biết làm sao. Nhưng Vương công công lại nói tiếp—”

Bích Hà bắt chước giọng thái giám, the thé nói:

“Chu thị, ngươi quỳ cái gì? Thánh chỉ viết rõ ràng, Hoàng hậu chi mẫu, chính là Thẩm thị Chiêu Doanh.”

Ta sững người giây lát, rồi bật cười khẽ.

Còn tưởng là tiểu tử kia đến giúp ta trút giận,

Không ngờ lại là coi trọng nữ nhi của ta.

Đúng là tiện nghi cho hắn.

“Rồi sao nữa?”

“Người họ Chu lúc đó mặt tái mét, hầu gia cũng ngây ra. Cứ liên tục xác nhận với Vương công công. Kết quả Vương công công lạnh lùng nói, hoàng đế có khẩu dụ: Phó Minh Thư từ nhỏ đã ghi danh dưới danh nghĩa Thẩm thị, tông phổ làm chứng, Thẩm thị chính là đích mẫu của Hoàng hậu. Còn Chu thị… hoàng đế nói, Chu thị đã từng nhập cung hầu hạ tiên đế, liền là người của hoàng gia, nay đã xuất cung thì càng phải an phận thủ thường, chớ được lẫn lộn thị phi.”

Bích Hà càng nói càng kích động:

“Thiếu gia lập tức quỳ xuống, lớn tiếng nói nhi tử thay mẫu thân lĩnh chỉ tạ ơn, công dưỡng dục của mẫu thân, suốt đời không dám quên. Người họ Chu lúc ấy suýt thì ngất xỉu, còn hầu gia… hầu gia mặt xanh như tàu lá!”

Đang nói, ngoài viện bỗng truyền đến tiếng ồn ào náo động.

Phó Vân Tiêu gần như xông thẳng vào trong viện, phía sau là Chu Lý Lý sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

6

Không rõ từ lúc nào, Phó Minh Thư cũng đã từ cung hồi phủ.

Nàng chớp mắt nhìn ta một cái, tràn đầy đắc ý.

Vương công công cũng thong thả bước vào, hơi khom người, cung kính hành lễ:

“Phu nhân, hoàng thượng có khẩu dụ, thỉnh người sau khi tiếp chỉ, lập tức tiến cung tạ ân.”

Phó Vân Tiêu vội vàng tiến lên:

“Công công, chuyện này… chuyện này nhất định là có chỗ hiểu lầm! Lý Lý mới là thân mẫu của bọn trẻ mà!”

Vương công công liếc hắn một cái, giọng lãnh đạm:

“Hầu gia đây là đang nghi ngờ thánh ý của hoàng thượng sao?”

Phó Vân Tiêu mồ hôi lạnh rịn ra:

“Tiểu nhân… không dám! Chỉ là…”

Vương công công cười khẽ một tiếng, ngắt lời hắn:

“Hoàng thượng đã nói rõ, năm xưa tiên đế ban hôn, Thẩm thị lấy lễ chính thê mà gả vào Phó gia, bảy năm qua nuôi dạy hài tử, quản lý nội sự, trong kinh đều rõ như ban ngày. Còn Chu thị…”

Ông ta quay sang nhìn Chu Lý Lý, ánh mắt mang theo sự khinh miệt không che giấu:

“Đã là người vào cung làm phi, thì nên chặt đứt sạch sẽ quá khứ. Nay đã xuất cung hồi phủ, lại càng nên biết rõ thân phận của mình.”

Chu Lý Lý toàn thân run rẩy, bỗng hét lên the thé:

“Là ta bị ép! Năm đó là tiên đế cưỡng bức ta vào cung! Ta ngày đêm thương nhớ con cái, lệ rơi ướt gối!”

“Phải không?” Vương công công nhìn nàng từ đầu đến chân,

“Lão nô ở trong cung ba mươi năm, những chuyện thế này thấy qua không ít. Chu Thục phi năm xưa tại yến đêm trừ tịch dâng vũ một khúc Kinh Hồng, là tự mình cầu lấy cơ hội đó. Khi ấy tiên đế còn chẳng biết họ tên nàng là gì, là do nàng mua chuộc nội thị, mới khiến người nhớ mặt. Về sau tiên đế ban ngọc Như Ý, nàng tiếp lấy, cũng là vô cùng vui vẻ.”

Chu Lý Lý như bị sét đánh ngang tai, loạng choạng lùi lại.

Phó Vân Tiêu nhìn nàng với vẻ không thể tin nổi:

“Lý Lý, nàng… chẳng phải nói là bị tiên đế ép buộc, thân bất do kỷ sao?”

“Ta… ta…”

Chu Lý Lý mặt đỏ như máu, nói năng lộn xộn, bỗng chỉ tay về phía ta:

“Là ả! Nhất định là ả mua chuộc công công, vu vạ cho ta!”

Sắc mặt Vương công công trầm xuống:

“Vô lễ! Lão nô tuyên đọc thánh chỉ, lời ngươi nói chẳng phải đang nói hoàng thượng bất công hay sao?”

Lúc này, Phó Minh Thư bước lên một bước.

Nàng đã sớm trở nên đoan trang kiều diễm, lúc này sắc mặt bình tĩnh, khí độ ung dung.

“Vương công công, mẫu thân vì huynh muội chúng ta lo lắng bôn ba nhiều năm, nay được hoàng thượng ban phong, là hoàn toàn xứng đáng. Còn về Chu thị…”

Nàng nhìn thẳng vào Chu Lý Lý, ánh mắt lạnh lẽo, chẳng có chút tình cảm:

“Năm đó bà lựa chọn vào cung, thì nên nghĩ đến ngày hôm nay. Huynh muội chúng ta khôn lớn, là nhờ mẫu thân dạy dỗ cẩn thận, chẳng dính dáng gì tới bà cả.”

Phó Minh Tu cũng bước tới đứng cạnh tỷ tỷ:

“Đúng thế. Những năm qua, mẫu thân vì huynh muội ta mà thỉnh danh sư, mưu tính mọi điều, đêm đêm tự mình dò bài, dù bệnh vẫn không quên sắp xếp chu toàn. Mà bà khi ấy hưởng vinh hoa phú quý trong cung, có từng nghĩ đến huynh muội ta giữa ngày đông không có áo bông, đói đến mức phải vụng ăn điểm tâm hay không?”

Sắc mặt Phó Vân Tiêu tái nhợt, nhìn hai đứa con dứt khoát đứng về phía ta,

Môi run run, song không thốt ra nổi một lời.

Chu Lý Lý bỗng hóa điên, nhào tới Phó Vân Tiêu:

“Phó lang! Phó lang, chàng tin thiếp đi! Thiếp thật lòng yêu chàng! Thiếp chỉ là… chỉ là bị phú quý làm mờ mắt… Nhưng lòng thiếp vẫn luôn có chàng!”

Phó Vân Tiêu theo bản năng đẩy nàng ra, trong mắt đầy kinh hoảng và thống khổ.

Vương công công không liếc bọn họ thêm lần nào, quay sang ta, giọng dịu dàng:

“Phu nhân, hoàng thượng còn đang chờ trong cung. Triều phục và cáo mệnh quan đới đã chuẩn bị xong, thỉnh phu nhân cùng lão nô vào cung tạ ân.”

Ta khẽ gật đầu, nhìn sang Minh Tu và Minh Thư:

“Các con theo ta cùng đi.”

Khi đi ngang qua Phó Vân Tiêu, bước chân ta hơi khựng lại.

Hắn ngẩng đầu, mắt đầy tơ máu, giọng khản đặc:

“Chiêu Doanh… ta… ta không biết…”

“Giờ Hầu gia đã biết rồi.”

Ta bật cười khẽ, giọng vẫn thản nhiên:

“Tĩnh Tư Viện rất tốt, thích hợp để tĩnh tâm suy ngẫm. Hầu gia cùng Chu thị, cứ ở lại đây mà nghĩ cho thật kỹ.”

Bước ra khỏi viện, gió lạnh đêm xuân lùa đến.

Minh Thư khoác áo choàng lên vai ta, khẽ nói:

“Mẫu thân, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.”

Ta ngẩng đầu nhìn trời đêm, tinh tú đầy trời, lấp lánh rực rỡ.

Kịch hay, mới chỉ vừa khai màn.