“Tôi biết hiện giờ cô đang ở đâu, cũng đại khái đoán được cô đang làm gì.”

Câu nói ấy khiến tôi rùng mình.

Nhà họ Thẩm đúng thật đang theo dõi tôi.

“Ôn Tĩnh, tôi thừa nhận lần này vợ tôi làm hơi quá.”

“Tôi thay bà ấy xin lỗi cô.”

Nghe thì có vẻ thành khẩn, nhưng tôi không tin nổi một chữ.

“Nhưng mà, chuyện năm xưa đã qua hơn bảy mươi năm rồi. Ông cô cũng mất rồi, bố tôi cũng qua đời đã lâu.”

“Cô khơi lại chuyện cũ, không có lợi cho ai cả – chỉ khiến cả hai nhà thêm khó xử.”

“Cô là người thông minh. Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền, để giao lại những thứ cô đang giữ, và mãi mãi quên chuyện này đi?”

Tôi bật cười – cười đến rơi nước mắt.

Đúng là cách làm của nhà giàu.

Họ luôn tin rằng, tiền có thể giải quyết mọi thứ.

Dùng tiền mua tình thân. Dùng tiền mua tình yêu.

Giờ đây, họ còn muốn dùng tiền để mua chuộc cả lịch sử, mua lấy sự trong sạch của một người anh hùng.

“Ông Thẩm, ông nghĩ danh dự và sự trong sạch của ông nội tôi… đáng giá bao nhiêu tiền?”

Giọng tôi lạnh tanh.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

“Ôn Tĩnh, đừng có được voi đòi tiên. Cô đừng tưởng mấy tờ giấy rách đó có thể đe dọa được nhà họ Thẩm chúng tôi.”

“Tôi khiến cô không qua được vòng thẩm tra lý lịch, thì cũng có thể khiến cô mãi mãi không ngóc đầu lên được ở cái thành phố này.”

Mặt nạ rơi xuống rồi.

“Tốt nhất là cô ngoan ngoãn mang những thứ đó tới gặp tôi, chúng ta còn có thể giải quyết trong hòa bình. Còn không… đừng trách tôi trở mặt.”

“Tút… tút… tút…”

Ông ta cúp máy.

Tôi siết chặt điện thoại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tôi không hề nghi ngờ lời đe dọa của Thẩm Minh Viễn.

Với tiền bạc và quan hệ của nhà họ Thẩm, muốn đối phó với một người không quyền không thế như tôi, dễ như trở bàn tay.

Tôi không thể ngồi chờ chết.

Tôi lập tức gọi cho tổ trưởng Lý.

“Tổ trưởng Lý, em là Ôn Tĩnh. Em đã tìm được bằng chứng quan trọng có thể chứng minh sự trong sạch của ông em! Nhưng… hiện tại em đang gặp nguy hiểm. Người nhà họ Thẩm đang đe dọa em!”

Tổ trưởng Lý im lặng nghe tôi kể hết, sau đó giọng ông trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.

“Tiểu Ôn, lập tức tìm một nơi an toàn để trốn. Đừng tin bất kỳ ai!”

“Gửi ngay vị trí cho tôi. Chúng tôi sẽ tới ngay!”

Tôi gác máy, nhìn quanh.

Nhà cũ không còn an toàn nữa.

Tôi giấu kỹ nhật ký và giấy tờ đất trong người, lặng lẽ rời khỏi nhà từ cửa sau.

Thị trấn quá nhỏ, tôi không dám vào nhà nghỉ — sợ người nhà họ Thẩm lần ra.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một nơi an toàn nhất.

Khuôn viên ủy ban huyện.

Trên đường đến đó, tôi luôn có cảm giác có người theo dõi phía sau.

Một vài người lạ đi ngang nhìn tôi với ánh mắt bất thường.

Tôi cố tình đi trên con đường chính đông đúc người qua lại, rồi bất ngờ rẽ vào một cửa hàng tiện lợi 24h đối diện trụ sở ủy ban.

Tôi nấp sau cửa kính, len lén nhìn ra ngoài. Cả người căng cứng vì hồi hộp, lòng bàn tay đã ướt sũng vì lo lắng.

Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc xe hơi màu đen dừng trước cửa căn nhà cũ.

Mấy gã đàn ông mặc đồ đen bước xuống. Người đi đầu tôi nhận ra — là tài xế của nhà họ Thẩm.

Chúng đạp tung cửa, xông vào trong nhà như lũ cướp.

Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

May mà tôi rời đi sớm.

Mười mấy phút sau, một chiếc Audi đen mang biển của chính quyền thành phố lao tới.

Tổ trưởng Lý dẫn đầu, cùng vài người mặc sắc phục.

Họ nhanh chóng xông vào nhà.

Chẳng bao lâu sau, đám đàn ông nhà họ Thẩm bị áp giải ra ngoài. Từng người cúi gằm mặt, không còn vẻ hung hăng như trước.

Tôi thở phào một hơi thật dài.

Cuối cùng cũng an toàn.

Tôi bước ra khỏi cửa hàng, tổ trưởng Lý lập tức nhìn thấy tôi.

“Tiểu Ôn, em không sao chứ?” — ông vội vàng bước lại, trên mặt đầy lo lắng.

“Em không sao, cảm ơn tổ trưởng Lý.”

“Chuyện nên làm thôi. Bảo vệ an toàn cho công dân là trách nhiệm của chúng tôi.”

Ông nhìn tôi, hạ giọng:

“Chỗ này không tiện nói chuyện. Em mang theo chứng cứ rồi chứ?”

Tôi gật đầu.

ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/ho-so-bi-an/chuong-6