Bình luận trong phòng lại sôi trào, liên tục hiện lên thông báo về việc livestream đang được chia sẻ khắp nơi: “Hay lắm, Lục thiếu, bây giờ dám sai khiến cả thiên kim nhà họ Phó rồi! Không còn là thằng ăn bám trước kia nữa ha!” “Lục thiếu oai phong quá!” “Đúng là tấm gương đàn ông thời nay!”

Những lời tâng bốc ấy khiến Lục Hoài An càng thêm kiêu ngạo. Thấy tôi vẫn không động đậy, anh ta lại tiến lên, định như lần trước ấn tôi xuống bàn.

Vốn dĩ tôi chỉ định nhẫn nhịn để xem trò hề của bọn họ, nhưng giờ thì đã vượt quá giới hạn chịu đựng của tôi.

Ngay khoảnh khắc Lục Hoài An lao về phía tôi, tôi liền cầm con dao ăn bên cạnh, đâm thẳng vào lòng bàn tay anh ta.

“Á!!”

Máu tươi bắn tung lên mặt tôi, Lục Hoài An hét lên một tiếng thảm thiết, mẹ Lục và Hoàng Nhu đồng loạt bật dậy khỏi ghế lao về phía tôi.

Tôi cầm dao chỉ thẳng vào hai người họ: “Để xem ai dám động vào tôi! Ai động, tôi giết người đó!”

Mẹ Lục và Hoàng Nhu lập tức đứng khựng lại, không dám tiến thêm nửa bước.

Thấy tôi cầm dao chĩa thẳng vào mẹ và Hoàng Nhu, Lục Hoài An chẳng màng đến vết thương, vớ lấy chiếc đĩa bên cạnh định ném về phía tôi.

Mẹ Lục thấy vậy liền đảo mắt, nghĩ ngợi vài giây rồi vội vàng bước tới ngăn lại: “Con à, đừng manh động, dù sao cô ta cũng là tiểu thư được nuôi dạy hơn hai mươi năm, biết đâu còn quen biết mấy nhân vật lớn. Chúng ta mà làm quá thì cũng chẳng hay ho gì, hôm nay cô ta đã mất mặt đủ rồi, quà tặng cũng nhận rồi, coi như thế là xong đi…”

Lục Hoài An dần bình tĩnh lại, ném mạnh chiếc đĩa xuống đất rồi nhìn tôi chằm chằm: “Đúng là xui xẻo, dọn sạch chỗ này cho tôi! Tôi đưa mẹ và Tiểu Nhu ra ngoài ăn, điện thoại cô phải luôn mở, tôi gọi là phải có mặt ngay!”

“À đúng rồi, dọn luôn phòng ngủ của cô cho Tiểu Nhu, từ giờ cô ngủ ở phòng khách!”

Nói xong, Lục Hoài An khoác vai Hoàng Nhu, mang theo mẹ Lục đùng đùng bước ra khỏi cửa.

3

Vừa ra khỏi cửa không bao lâu, tôi đã nhận được tin nhắn từ quản lý tiệm váy cưới.

【Chị Uyển Ninh, có một cô gái tên Hoàng Nhu tới đòi thử chiếc váy cưới mà chị vừa chỉnh lại số đo cách đây ít lâu. Bọn em đang định báo cảnh sát.】

【Đừng, để cô ta thử, phục vụ cho tốt vào.】

Quản lý tiệm váy là con gái của người anh em kết nghĩa với cha tôi, chuyện lần này cô ấy chắc cũng biết đôi phần.

Nhưng diễn thì phải diễn cho trọn vai.

Trước khi rời đi, cha đã ngàn lần căn dặn tuyệt đối không được để người ngoài nhìn ra sơ hở.

Nếu chuyện này thành công, nhà họ Phó sẽ vững vàng ở vị trí giàu nhất thủ đô suốt ba mươi năm tới.

Lúc này, tôi tuyệt đối không được để xảy ra sai sót.

Nghĩ đến đây, tôi cũng dẹp luôn ý định gọi người tới dọn dẹp, bắt đầu tự mình thu dọn đống bẩn thỉu trên bàn.

Vừa dọn được một nửa, Lục Hoài An đã gọi điện tới: “Đến tiệm váy cưới, trong vòng hai mươi phút phải có mặt.”

Khi tôi tới được tiệm váy cưới, vừa vào đã thấy quản lý mặt mày xanh mét.

Nhìn theo ánh mắt của cô ấy, Hoàng Nhu đã mặc lên người chiếc váy cưới mà tôi vừa mới chỉnh sửa lại số đo.

Cô ta thấp hơn tôi khá nhiều, vạt váy dài lê thê trên đất, trông có phần buồn cười.

“Phó Uyển Ninh! Cô có biết đúng giờ là gì không? Tôi bảo cô đến trong vòng hai mươi phút, cô nhìn xem đã trễ bao lâu rồi! Những mười tám phút!”

Để không làm hỏng kế hoạch, tất cả thẻ đen của tôi đều bị ngưng sử dụng, từ khu biệt thự đến đây đi taxi mất mấy trăm tệ, tôi phải đi xe buýt rồi chuyển tàu điện ngầm mới tới được.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì! Không thấy váy đang quét đất à? Mau đỡ váy cho Tiểu Nhu!”

“Này! Anh làm người kiểu gì vậy? Đây là váy của Uyển Ninh, Uyển Ninh rộng lượng để cô ta mặc thì thôi đi, anh còn bắt Uyển Ninh phục vụ cô ta nữa, anh điên rồi à?”

Quản lý lên tiếng thay tôi, Lục Hoài An lập tức vung tay tát thẳng vào mặt cô ấy: “Cô mới điên! Cha cô ta chết rồi! Cô còn tưởng cô ta là thiên kim tiểu thư à?!”

Thấy vậy tôi vội chắn phía trước, má trái lập tức hứng trọn cái tát, có lẽ do vụ việc con dao lần trước khiến Lục Hoài An vẫn còn e ngại, thấy đã tát tôi một cái, anh ta cũng không nói gì thêm.

Mặt tôi lập tức sưng vù, quản lý rưng rưng nước mắt, ánh mắt tràn đầy áy náy nhìn tôi.

Tôi vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ấy, ra hiệu không sao, rồi lập tức cúi xuống, giúp Hoàng Nhu nâng vạt váy lên.

Trong gương, Hoàng Nhu nhìn tôi, nở một nụ cười cực kỳ khiêu khích và châm chọc.

Ngay sau đó, cô ta bất ngờ ngả người về sau, gót giày cao hơn mười phân dẫm thẳng lên mu bàn tay tôi.

Cơn đau nhói như xuyên tim lan ra khắp cơ thể chỉ trong nháy mắt.

Tôi còn chưa kịp kêu lên, Hoàng Nhu đã the thé hét lên: “Chị Uyển Ninh, nếu chị không thích em mặc váy của chị thì cứ nói thẳng, chị đẩy em làm gì? Trong bụng em còn có em bé đấy!”

Lục Hoài An thấy vậy lập tức lao tới, một cái tát lại giáng xuống mặt tôi: “Phó Uyển Ninh, trước đây sao tôi không nhận ra cô ác độc như vậy! Tôi cứ tưởng sao dạo này cô ngoan ngoãn thế, bảo gì làm nấy, thì ra sớm đã có ý đồ xấu trong bụng rồi đúng không!”