Ngày cha tôi mất, Lục Hoài An lập tức hủy bỏ hôn ước giữa chúng tôi, quay đầu liền đính hôn với cô thanh mai trúc mã của anh ta và còn định đuổi tôi ra khỏi nhà.

Anh ta ngồi bệt trên ghế sofa ở biệt thự nhà họ Phó với vẻ mặt lạnh lùng:

“Cha em chết rồi, anh cũng không cần giấu nữa. Tiểu Nhu đã mang thai con của anh, anh phải có trách nhiệm với cô ấy.”

“Nếu em biết điều, ở lại ngoan ngoãn bên cạnh anh, hầu hạ Tiểu Nhu và đứa bé thật tốt, thì anh còn cho em miếng cơm ăn. Còn không, thì cút đi!”

Mẹ Lục – trước đây làm người giúp việc trong nhà họ Phó – bước lên chống tay vào hông, chỉ thẳng vào mặt tôi mắng:

“Tôi làm giúp việc ở nhà họ Phó hai mươi năm, cha cô vừa chết đã không để lại một đồng tài sản, biệt thự nhà họ Lục này cứ coi như là tiền bồi thường cho tôi. Từ nay về sau, cô chính là người giúp việc trong nhà này!”

Nhìn vẻ mặt hống hách của hai mẹ con họ, trong lòng tôi trào lên một cảm giác lạnh lẽo.

Việc cha tôi qua đời vốn chỉ là tin giả được tung ra để đối phó thương trường, không ngờ lại khiến tôi nhìn thấu bộ mặt thật của hai mẹ con bọn họ.

Ban đầu, cha còn dự định sau lần này sẽ giao toàn bộ nhà họ Phó cho Lục Hoài An.

Đã như vậy, thì cái gì anh ta cũng đừng mơ tới nữa…

1

“Phó Uyển Ninh, mẹ tôi đang nói chuyện với cô, cô không nghe thấy à? Cô định ở lại hay dọn đồ cút khỏi đây ngay bây giờ?”

Trong thư phòng của cha vẫn còn tài liệu quan trọng và di vật của mẹ, tôi không thể đi.

“Tôi ở lại.”

Ánh mắt Lục Hoài An lóe lên một tia vui vẻ:

“Coi như cô biết điều, đã muốn ở lại thì cứ làm theo lời mẹ tôi nói, từ giờ cô chính là người giúp việc trong nhà này. Giờ sắp đến bữa trưa rồi, đi nấu cơm đi!”

“Một lát nữa Tiểu Nhu sẽ tới, cô ấy thích nhất là cá thu kho, cô tranh thủ làm nhanh lên, nhớ phải gỡ hết xương cá ra đấy!”

Tôi sững người.

Mẹ Lục đột nhiên nổi giận:

“Còn ngẩn người ra đó làm gì! Đứa bé trong bụng Tiểu Nhu là cháu tôi đấy! Kêu cô gỡ chút xương cá thì làm sao? Còn tưởng mình vẫn là thiên kim tiểu thư nhà giàu chắc? Cha cô chết rồi! Một đồng tài sản cũng không để lại cho cô!”

“Đừng có ra vẻ tiểu thư nữa! Mau vào bếp làm cá đi!”

Mẹ Lục nhanh nhẹn tháo tạp dề ném thẳng vào người tôi:

“Mau lên! Tôi chỉ dạy cô một lần thôi đấy!”

Lục Hoài An vừa thay đồ vừa hối thúc:

“Mau lên, mau lên, đừng lề mề, lát nữa Tiểu Nhu tới mà cô còn chưa làm xong thì coi tôi xử lý cô thế nào!”

Anh ta thản nhiên cầm chìa khóa xe của cha rồi lái xe ra ngoài.

Tôi nhìn bóng lưng Lục Hoài An rời đi, có chút ngẩn ngơ.

Chỉ mới một tháng trước, anh ta còn quỳ gối trước mặt cha tôi, liên tục dập đầu cảm ơn cha đã đồng ý gả tôi cho anh ta.

Anh ta vốn chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi từ xó núi đi ra, năng lực tạm được, nhưng thiếu bản lĩnh.

Những năm qua, nhờ có cha tôi nhiều lần nâng đỡ mới có chút thành tựu như bây giờ.

Ban đầu cha cực lực phản đối cuộc hôn nhân này, là nhờ Lục Hoài An dịu dàng chu đáo và nghe lời nên cha mới đổi ý.

Không ngờ, cha mới vừa “chết” chưa được một ngày, anh ta đã trở mặt.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Đó không còn là đàn ông của cô nữa rồi!”

Một chiếc kéo lạnh băng tanh mùi cá bị ném trúng mu bàn chân tôi.

Mẹ Lục hung hăng đẩy mạnh tôi một cái:

“Đừng mơ mộng nữa! Mau làm cá cho xong mới là việc chính!”

Cá thu xương nhỏ và nhiều, mẹ Lục sợ tôi làm không kỹ nhưng lại không cho tôi đeo găng tay.

Cho đến khi đầu ngón tay tôi bị xương cá đâm đến mức máu thịt lẫn lộn, mới chỉ làm được một nửa phần cá.

Cha tôi cũng rất thích ăn cá thu, nhưng ông không giỏi gỡ xương,

Mỗi lần bảo mẹ Lục làm đều sợ bà ấy lớn tuổi rồi, sợ làm bà bị thương, nên chưa bao giờ bắt bà ấy phải gỡ xương.

Nhìn gương mặt xấu xí và độc ác của mẹ Lục, trong lòng tôi bật ra một nụ cười lạnh.

Làm đi, gieo gió thì gặt bão.

Dưới sự thúc giục dồn dập của mẹ Lục, khi Lục Hoài An ôm eo Hoàng Nhu bước vào cửa,