Thẩm Song Di vội vàng giải thích.
“Khi em bị lạc, ba mẹ đã nhận nuôi chị, chị luôn cảm thấy mình chiếm mất vị trí của em. Bây giờ em đã trở lại, chị không muốn làm khó mọi người.”
“Nhưng chuyện tôi đi lạc đâu phải lỗi của chị.”
“Tuy em không trách chị, nhưng chỉ khi chị rời đi thì mới càng chứng minh được địa vị của em, chị không sao đâu.”
Quả nhiên là bạch nguyệt quang vị trà đầy đủ.
Tôi im lặng một lúc, lựa chọn rời khỏi lĩnh vực mà mình không am hiểu, cố chấp ôm lấy cánh tay cô ấy:
“Tôi không quan tâm, tôi mới đến đây, chẳng quen ai cả, chị phải ở lại bên tôi.”
Thẩm Song Di từ chối mấy lần, cuối cùng là ba tôi lên tiếng quyết định:
“Song Di ở lại, dẫn em gái con đi làm quen với nhiều bạn bè hơn.”
Sau câu nói đó, tôi nhận ra ánh sáng trên ba cái bóng đèn đỏ đều yếu đi một chút, đến mức tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt họ.
Chẳng lẽ, độ sáng của ánh đèn chính là mức độ pháo hôi của họ?
……
“Nguyệt Nguyệt, em sao vậy?”
Tôi đứng sững tại chỗ, nhìn tấm biển trước mắt mà không thể bước nổi.
Lan Xá, một nhà hàng Tây, cả hương vị lẫn giá cả đều rất “tuyệt vời”.
Nhưng điểm mấu chốt không nằm ở đó, mà là—nữ chính làm thêm ở đây với vai trò nghệ sĩ dương cầm.
Cũng chính tại nơi này, nữ chính lần đầu gặp nam chính và anh trai tôi.
“Chúng ta có thể đổi chỗ khác không? Em không muốn ăn đồ Tây.”
Có lẽ chúng tôi đã định sẵn phải có liên hệ với nữ chính, nhưng kéo dài được ngày nào hay ngày đó.
“Vậy qua nhà hàng Trung Quốc kế bên nhé? Món cá quý phi chiên giòn của họ ngon lắm.”
“Được đó.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, xoay người bước vào cửa lớn bên cạnh.
Nhưng thực tế chứng minh, tôi thả lỏng quá sớm rồi.
Nam chính Tiêu Cảnh vừa đúng lúc đi ngang qua chúng tôi, bước vào phòng bao bên cạnh.
Khó khăn lắm mới tránh được nữ chính, vậy mà lại đụng trúng nam chính, tôi âm thầm rủa xui xẻo.
“Chị, chị quen Tiêu Cảnh à?”
Nghĩ đến trong mơ Thẩm Song Di sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm thì nhanh chóng sa vào lưới tình với Tiêu Cảnh, tôi không nhịn được mà hỏi.
Cô ấy sững người một chút:
“Sao em lại hỏi về anh ấy?”
“Vừa rồi em nghe người ta nói anh ấy rất lợi hại, tuổi còn trẻ mà đã gánh vác cả nhà họ Tiêu, có thật không?”
“Anh ấy là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ.”
Lúc nói câu này, Thẩm Song Di mắt mày cong cong, dù có ánh sáng đỏ che lấp, tôi vẫn nhận ra mặt cô ấy hơi đỏ.
Tim tôi khựng lại một nhịp.
Xong rồi, Thẩm Song Di hình như đã có cảm tình với nam chính rồi.
Giữa buổi tiệc, tôi ra ngoài một lát, lại nghe thấy phía trước có tiếng bàn tán.
“Tiêu Cảnh, cậu thật sự thích Thẩm Song Di à? Cô ta chỉ là con nuôi, không xứng với cậu.”
“Con nuôi thì sao? Tôi không để tâm.”
“Con gái ruột của nhà họ Thẩm đã được đón về rồi, thân phận cô ta chỉ càng thêm lúng túng.”
“Một con nhỏ hoang không rõ lớn lên ở đâu, sao có thể so với Song Di?”
Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng phía trước, định nghe thêm họ nói gì, thì sau lưng bỗng có một bàn tay vươn ra.
“Nguyệt Nguyệt?”
Tôi giật mình, quay lại liền thấy Thẩm Song Di đang đứng sau lưng mình.
Không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm thấy ánh sáng đỏ trên người cô ấy đã nhạt đi một chút.
“Chị đến từ khi nào vậy?”
“Vừa mới thôi, mẹ thấy em lâu quá chưa quay lại, sợ em đi lạc nên bảo chị ra tìm.”
Chúng tôi đi trong im lặng, trước khi vào cửa, cô ấy đột nhiên nhỏ giọng nói:
“Tiêu Cảnh đúng là rất giỏi, nhưng nhà họ Thẩm và anh trai cũng không kém, em đừng quá để tâm đến anh ta.”
Tôi hơi sững người, vừa rồi chị ấy đã nghe thấy rồi sao?
Vậy nên, vì nghe thấy Tiêu Cảnh mắng tôi là ‘con nhỏ hoang’, chị ấy đã có thành kiến với anh ta, thậm chí không còn thích anh ta nhiều nữa?
Nhìn vành tai hơi đỏ lên của Thẩm Song Di, tôi nở nụ cười.
Dù lời nói có chút “vị trà”, nhưng chị gái vẫn là người rất tốt.