1
Mặt bàn rửa tay bằng đá cẩm thạch lạnh buốt làm tôi rùng mình.
Trong gương, gương mặt kia tái nhợt, quầng mắt xanh đen.
Tôi nhìn chằm chằm gương mặt xa lạ ấy suốt ba phút.
Cuối cùng mới xác định được.
Tôi đã trọng sinh.
Kiếp trước, tôi lăn lộn điên cuồng, tăng ca đến ba giờ sáng, trước mắt tối sầm rồi tắt thở.
Mở mắt ra, lại thành nhân vật cùng tên trong cuốn tiểu thuyết ngược cẩu huyết hào môn này — Tô Vãn.
Một đứa con gái cha không thương mẹ không yêu, bị gia tộc coi như quân cờ, nhét vào hào môn nhà họ Tạ, chỉ để lấy lòng người thừa kế lạnh lùng tàn bạo — Tạ Thâm.
Nguyên chủ vì quá khát khao được công nhận, quá gắng sức hòa nhập, cuối cùng kiệt quệ đến mức trầm cảm mà chết.
Tôi đưa tay vốc một vốc nước lạnh tạt lên mặt.
Lạnh buốt thấu xương.
Rất tốt.
Còn sống.
Sống là được.
Kiếp này, ai muốn lăn lộn thì cứ lăn,
bà đây nghỉ!
Hào môn cá mặn, chính thức bắt đầu!
Chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ lấp lóa đến hoa mắt.
Bàn ăn dài đến mức có thể cưỡi ngựa chạy, bày la liệt chén đĩa tinh xảo.
Trong không khí, mùi thức ăn thơm ngào ngạt, xen lẫn một chút căng thẳng khó nhận ra.
Tôi ngồi bên rìa.
Bên trái là nhị thúc nhà họ Tạ — một con hổ mặt cười.
Bên phải là em họ Tạ Thâm — Tạ Doanh, ánh mắt nhìn tôi chứa đầy khinh miệt chẳng hề che giấu.
Trên ghế chủ vị, ngồi là trụ cột nhà họ Tạ — Lão phu nhân.
Tóc bà búi gọn gàng không một sợi lệch, ánh mắt sắc bén như dao, lướt qua tôi đầy dò xét.
“Tô Vãn.”
Lão phu nhân mở miệng, giọng không lớn nhưng khiến cả phòng ăn lặng im.
“Vào nhà cũng được một thời gian rồi, có quen không?”
Đến rồi đây.
Màn chào sân hạ uy tiêu chuẩn.
Theo kịch bản gốc, tôi phải khúm núm đứng dậy, cúi chào, nhỏ nhẹ tỏ lòng trung thành, cảm ơn bà đã quan tâm, vân vân.
Tôi nuốt miếng bò Wagyu mềm đến mức tan trong miệng.
Ngon thật.
Rồi ngẩng đầu lên, mặt chẳng biểu cảm gì, thậm chí còn hơi ngơ vì vừa mới ngủ dậy.
“Cũng được.”
Tôi đáp qua loa, rồi cúi xuống xiên một miếng bông cải xanh.
“Cơm ngon phết.”
Bàn ăn lập tức yên ắng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.
Tạ Doanh bật cười mỉa mai, giọng không to không nhỏ:
“Quê mùa.”
Lão phu nhân khẽ nhíu mày.
Nhị thúc cười gượng:
“Haha, Tiểu Vãn tính thẳng thắn, cũng tốt, cũng tốt.”
Tôi làm như không nghe thấy, tiếp tục tập trung giải quyết miếng cá tuyết áp chảo hoàn hảo trong đĩa.
Không nhiệt tình ăn uống, thì tư tưởng có vấn đề.
Nguyên chủ trước đây quá để ý ánh mắt những người này, đến ăn cơm cũng như bị tra tấn.
Tôi thì không.
Tôi ăn ngon lành, thản nhiên mà tận hưởng.
Lão phu nhân im lặng vài giây, chắc cũng chưa từng gặp kiểu người chẳng theo lẽ thường như tôi.
Bà hắng giọng, đổi chủ đề:
“Gần đây A Thâm bận rộn, không có thời gian chăm sóc con. Con rảnh thì qua công ty thăm nó nhiều hơn, mang ít canh nóng điểm tâm. Đó cũng là bổn phận của một người vợ.”
Gửi tình thương?
Trong nguyên tác, nguyên chủ quả thật đã đi.
Kết quả là bị gương mặt lạnh như băng của tên cuồng công việc Tạ Thâm dọa cho phát run, còn bị cả đội trợ lý tinh anh của anh ta tập thể ngó lơ.
Quay về thì lén khóc mấy lần.
Tôi đặt nĩa xuống, cầm khăn ăn bên cạnh, thong thả lau khóe miệng.
“Bà nội,” tôi nói giọng bình thản, “trợ lý của Tạ Thâm lương khởi điểm cả triệu một năm, đặt cơm thì toàn Michelin ba sao, pha cà phê cũng dùng Blue Mountain hạng nhất. Tôi mà mang đồ đến, thì là chê trợ lý anh ấy không chuyên nghiệp, hay chê đầu bếp Michelin nấu không ra gì?”
Không khí lại rơi vào im lặng chết chóc.
Tạ Doanh như nắm được thóp, giọng the thé:
“Tô Vãn! Chị nói chuyện với bà nội kiểu gì vậy! Bảo chị đi là nể mặt chị, để chị có cơ hội gần gũi với anh cả!”
Tôi ngẩng mắt nhìn cô ta, ánh mắt chẳng gợn sóng.
“Ồ.” Tôi gật đầu, “vậy phiền em đi thay tôi nhé. Tôi thấy em hình như rất muốn gần gũi anh cả đấy.”
“Cô…!” Tạ Doanh tức đến đỏ bừng cả mặt.
Lão phu nhân đập mạnh xuống bàn.
“Đủ rồi!”
Ngực bà phập phồng, hiển nhiên tức giận không nhẹ, ánh mắt gắt gao nhìn tôi:
“Tô Vãn, đây là quy củ nhà họ Tô dạy cô?”
Tôi nhìn thẳng bà, ánh mắt chân thành:
“Bà nội, nhà họ Tô không dạy tôi quy củ, chỉ dạy tôi một điều.”
“Điều gì?”
“Là sống.” Tôi nhả từng chữ rõ ràng, “còn thở là được.”
Ngón tay bà run lẩy bẩy chỉ vào tôi, môi mấp máy, nửa ngày chẳng nói nổi câu hoàn chỉnh.
“Phản rồi… trời ơi là phản rồi…”
Quản gia vội chạy tới đỡ, khẽ khàng an ủi.
Tôi bình tĩnh cầm ly nước cam ép tươi bên cạnh, nhấp một ngụm.
Ừm, ngọt vừa miệng.
Xem ra bữa này là ăn không nổi nữa.
Tôi đứng dậy, khẽ gật đầu với lão phu nhân còn đang thở hổn hển.
“Bà nội, con ăn no rồi, hơi buồn ngủ, xin phép về ngủ trước. Bà bớt giận đi, giận nhiều hại thân.”