Ông ngoại nói phải đưa bọn buôn người vào tù, phải khiến cả ngôi làng đó trả giá đắt.
Nhưng tôi biết, trong lòng bác đang tính toán điều gì.
Bác muốn nhân cơ hội này, xóa sạch sự tồn tại của tôi.
Đoàn xe rầm rộ chạy về phía ngôi làng nhỏ trên núi.
Lục tiên sinh ôm mẹ ngồi trên chiếc xe đầu tiên, dọc đường luôn nắm chặt tay bà.
“Đừng sợ, có anh đây.”
ông lặp đi lặp lại câu nói ấy.
Mẹ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật ngày càng quen thuộc, cơ thể bắt đầu run rẩy.
Càng đến gần ngôi làng, bà run càng dữ dội.
Tôi như phát điên, bay thẳng về làng.
Thi thể của tôi đã sưng phồng, thối rữa, bốc ra mùi tanh tưởi.
Không! Tôi không thể để mẹ nhìn thấy mình như thế này!
Tôi phải giấu thi thể mình đi, trước khi họ tới nơi.
5
Ở đầu làng, bố cùng bác cả và chú ba vừa quay về.
Ba người cưỡi xe máy, mặt mũi lấm lem bụi đất, rõ ràng là đã lục tung cả đêm mà vẫn không tìm thấy.
“Con đàn bà thối tha đó chạy đi đâu rồi?”
Bác cả châm điếu thuốc lào, hít một hơi thật sâu.
“Chắc lại thèm đàn ông thành phố rồi.”
chú ba nhổ một bãi nước bọt, nói mấy câu bẩn thỉu đến cực điểm.
Bố cũng chửi rủa om sòm.
“Con sao chổi đó, đợi nó về tao đánh chết!”
“ còn con gái mày thì sao?” bác cả hỏi.
“Về nhà là gả luôn.” Bố lạnh lùng nói, “Tôi đã nhận cọc năm trăm đồng của nhà họ Trương rồi.”
Thì ra, năm trăm đồng mà mẹ mang đi, chính là tiền bố bán tôi.
Trong lúc bọn họ vẫn đang chửi bới, đoàn xe đã chạy đến.
Hơn chục chiếc xe hơi màu đen dừng ngay ngắn ở đầu làng.
Dân làng kéo nhau ra xem náo nhiệt.
Cửa xe mở, Lục tiên sinh đỡ mẹ bước xuống.
Bố nhìn thấy, khạc một tiếng.
“Quả nhiên là đi tìm đàn ông thành phố! Con đĩ thối!”
Mẹ nhìn ông ta, ánh mắt lạnh như băng, như thể đang nhìn một xác chết.
“Hôm nay tôi đến là để đón con gái tôi.”
“Đừng mơ! Con nhỏ đó sớm đã được định gả cho lão Trương ở đầu làng rồi! Tao đã nhận tiền cọc năm trăm đồng!”
Lục tiên sinh trầm giọng hỏi:
“Con gái ông đâu?”
Bố đáp ngược: “Liên quan quái gì đến mày!”
Lúc này, trưởng thôn hốt hoảng chạy tới, vừa thấy bác tôi liền khuỵu gối suýt quỳ xuống.
“Ngài… Ngài Dụ… Dụ tiên sinh…”
Giọng trưởng thôn run run.
“Ông biết tôi?”
Bác lạnh lùng nhìn hắn.
“Trên… trên tivi… thường thấy ngài… nhà giàu nhất cả nước…”
Trưởng thôn nói năng lắp bắp.
Cả làng đều sững sờ.
Bác bước tới, đứng trước mặt bố tôi.
“Con gái em gái tôi đâu?”
“Tôi… tôi…”
Bố tôi cũng sợ đến run.
“Dẫn chúng tôi đi.”
Giọng bác không mang chút cảm xúc.
Dưới khí thế của bác, không ai trong làng dám bước lên cản.
Bố run rẩy đi trước dẫn đường, một đoàn người hùng hổ tiến vào làng.
Tôi đi theo họ, nhìn mẹ bước trên con đường làng quen thuộc.
Cơ thể bà đang run rẩy, nhưng bước chân vẫn kiên định.
Lục tiên sinh luôn vòng tay ôm lấy bà, trao cho bà sức mạnh.
Họ đến trước căn sân cũ nát kia — nơi từng giam cầm mẹ suốt mười lăm năm.
Bác tôi nhấc chân bước vào trước.
Mẹ đứng ở cổng, nhắm mắt lại.
Rồi bà hít sâu một hơi, cũng bước vào.
Tôi theo sau, vừa đi vừa gào lên điên dại:
“Đừng vào nhà kho! Mẹ! Đừng nhìn con! Con bẩn lắm! Con hôi lắm!”
Nhưng không ai nghe thấy tôi.
Bác dẫn theo vệ sĩ đi trước, mẹ theo sau, Lục tiên sinh đỡ bà từng bước.
Ông bà ngoại cũng đi cùng, còn có cả luật sư và bác sĩ.
Cái sân nhỏ, cũ nát.
Góc tường chất đầy củi và nông cụ, dưới đất là những viên gạch vỡ nát.
Đây chính là nơi mẹ đã sống suốt mười lăm năm.
Bố đứng run lẩy bẩy bên cạnh, mắt láo liên, đột nhiên hét lên:
“Con… con nhỏ đó! Nó ăn trộm tiền! Nó với con mẹ khốn nạn kia cùng nhau bỏ trốn rồi! Tôi đang định đi tìm!”
Bác khẽ cười lạnh, rút trong túi ra một tập hồ sơ.
“Lý Lão Nhị, ông tưởng tôi là đồ ngu chắc?”
“Tôi đã điều tra rồi, con gái ông không hề rời khỏi ngôi làng này. Ở bến xe, ở ngã tư — tất cả camera đều không có dấu vết của nó.”
Sắc mặt bố lập tức trắng bệch.
Mẹ không nói gì.
Bà như bị một sức mạnh nào đó dẫn dắt, bước thẳng tới góc sân — nơi cánh cửa phòng chứa củi đang bị khoá chặt.
6
“Mẹ! Đừng vào! Con xin mẹ, đừng nhìn!”
Tôi lao tới, cố gắng chắn trước cánh cửa, nhưng cơ thể chỉ xuyên qua nó.
Bố thấy mẹ đi về phía nhà kho thì hoảng lên.
“Trong… trong đó chỉ có củi thôi! Bẩn lắm! Đừng vào!”
Bác liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ.
Một người vệ sĩ cao lớn bước lên, tung một cú đá mạnh vào ổ khóa rỉ sét.
“Rắc” một tiếng, khóa gãy.
Cánh cửa vừa mở, một luồng mùi tanh hôi và thối rữa nồng nặc xộc ra.
Tất cả mọi người theo phản xạ lùi lại một bước, đưa tay bịt mũi.
Vệ sĩ bật đèn pin công suất lớn, rọi vào đống rơm nơi góc phòng.

