Người hàng xóm của tôi đã trọng sinh.
Tôi tình cờ nghe được bí mật này sau khi cô ấy thuê căn nhà lớn bên cạnh tôi.
Hình như kiếp trước cô ấy bị bạn trai cặn bã và cô bạn thân hợp mưu hãm hại.
Kiếp này, cô ấy lén lút chạy trốn đến đây, chỉ muốn ẩn mình sống yên, chờ bọn họ tự sinh tự diệt.
Tôi là một kẻ đầu tư thất bại, nợ nần chồng chất, đã bị liệt vào danh sách mất uy tín.
Chủ nợ chủ yếu là ngân hàng và một số tổ chức tài chính.
Họ đã khởi kiện tôi và đệ đơn yêu cầu cưỡng chế thi hành án.
Chỉ cần tìm được tôi, họ sẽ bắt tôi đi giam vài ngày.
Về việc này tôi cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải trốn tránh.
Căn nhà tôi đang ở là của một người bạn.
Trước đây anh ấy làm thầu xây dựng, không được thanh toán thì lấy nhà thay tiền.
Anh ấy có rất nhiều căn kiểu này, tôi chọn một khu dân cư có tỷ lệ ở chưa tới một nửa để dễ ẩn thân.
Bạn tôi cho tôi thuê lại căn nhà, còn cố ý che giấu hành tung của tôi.
Tôi thực sự rất biết ơn anh ấy.
Nhà chưa từng được sửa sang gì, tôi chỉ mua vài món đồ sinh hoạt đơn giản rồi dọn vào.
So với phong cách Syria thì khá hơn một chút.
Với một người từng ngủ ngoài trời như tôi thì vậy đã là ổn rồi.
Suốt một năm qua, tôi sống ẩn dật, ra vào đều cẩn trọng, cố gắng không để ai biết sự tồn tại của mình.
Mỗi lần tôi đều đi thang máy lên tầng 23 rồi mới leo bộ lên tầng thượng.
Vì thế mà bên quản lý tòa nhà cũng nghĩ căn hộ này bỏ trống.
Cho nên gần như không ai trong khu biết tôi ở đây.
Tầng tôi ở là tầng trên cùng, mỗi tầng ba căn, hai thang máy.
Ở giữa là căn lớn 150 mét vuông có gác lửng, hai bên là hai căn nhỏ 50 mét vuông kiểu một phòng ngủ một phòng khách.
Khi cô ấy đến thuê nhà, còn cố ý hỏi xem căn bên cạnh có người ở không.
Thậm chí còn sang gõ cửa hỏi thử.
Nhưng dù tôi có ở nhà cũng không trả lời.
Vì tôi không muốn ai biết mình đang ở đây.
Sau khi thuê xong căn hộ bên cạnh, cô ấy bắt đầu sửa sang lại.
Gia cố cửa sổ, lắp pin năng lượng mặt trời, mua đủ loại hàng hóa tích trữ.
Tôi tranh thủ lúc cô ấy không có ở nhà, trèo lên sân thượng xem thử.
Cô ấy còn mua cả đống đất, làm luôn một vườn rau trên mái nhà.
Chỉ mong hệ thống chống thấm của mái đủ tốt, không thì tôi lo nước sẽ thấm xuống.
Nếu là thời kỳ tận thế thì đến nước uống cũng khó kiếm, không biết cô ấy lấy nước đâu mà tưới cây?
Dựa vào chi tiết đó, tôi chắc chắn lần tận thế này không phải do nắng nóng, băng giá hay mưa axit.
Có lẽ là kiểu như xác sống.
Nếu không thì cô ấy đã chẳng chuẩn bị nhiều thứ như vậy.
Cô gái này thật sự rất có tiền, mua đồ tích trữ nhiều đến mức khiến tôi kinh ngạc.
Ước chừng sống dư dả hai ba năm cũng chẳng thành vấn đề.
Cô ấy còn thuê riêng một chiếc xe tải.
Tôi từng quan sát từ cửa sổ gần lối ra vào hầm đậu xe.
Mỗi lần cô ấy xuất hiện đều đi cùng chiếc xe tải đó.
Xe đỗ trong bãi hầm, nửa đêm tranh thủ yên tĩnh mới khuân đồ lên nhà.
Sáng hôm sau lại quay lại, mang mấy thùng rỗng xuống.
Như vậy, cho dù bảo vệ có xem camera thang máy thì cũng không nghi ngờ gì.
Hai ngày nay tôi lên mạng tìm thông tin về tận thế.
Nhưng chẳng thấy bất kỳ tin tức nào, dù là nhỏ nhất.
Có vẻ như chỉ có cô gái hàng xóm là người trọng sinh.
Hoặc cũng có thể là chính phủ đã phong tỏa toàn bộ tin tức về tận thế, nên chúng tôi mới không biết gì.
Nhìn cô ấy hết lần này đến lần khác khuân vác đồ đạc, tôi quyết định cũng chuẩn bị cho mình một chút.
Gia cố cửa sổ cửa chính thì không cần thiết, tôi định sau này sẽ bẻ gãy chìa khóa ngay trong ổ, khiến người khác không thể cạy khóa, buộc phải phá cửa.
Căn hộ của tôi có vị trí đặc biệt, trước cửa là một hành lang, không dễ tháo cửa ra, xem như gián tiếp tăng cường khả năng phòng thủ.
Hơn nữa, suốt thời gian qua, tôi để mặc các loại tờ quảng cáo dán đầy ngoài cửa, chưa từng gỡ xuống.
Điều đó càng khiến người ta có cảm giác nơi này không có ai ở.
Tôi đoán đến lúc mọi người đi lục soát từng nhà, chắc cũng sẽ bỏ qua căn hộ của tôi.
Tôi chỉ định mua một ít vật tư cần thiết cho bản thân, dù sao những thứ tôi mua chủ yếu là đồ ăn.
Bình thường tôi cũng hay tích trữ để hạn chế ra ngoài, nên dù tin tức tận thế là sai thì cũng không lo lãng phí.
Tiền trong tay tôi không nhiều.
Suốt một năm qua tôi sống dựa vào việc viết tiểu thuyết để kiếm sống.
Tính ra hiện tại tôi chỉ có vỏn vẹn ba vạn tệ.
Cũng may hai quyển truyện gần đây của tôi có thành tích khá ổn, vừa mới nhận được tiền nhuận bút tháng này.
Tôi dùng tài khoản ngân hàng và tài khoản mạng xã hội của bạn mình, kể cả tài khoản “Bong Bóng Xanh” cũng là của anh ấy.
Tài khoản của tôi hiện tại đã bị đưa vào danh sách mất uy tín, đến một xu cũng không tiêu được, chẳng còn cách nào khác.
Tiền ít nên tôi phải tính toán kỹ lưỡng, không thể mua thứ gì dư thừa.
Tôi đến chợ đầu mối mua một ít gạo, bột mì, dầu ăn, rau củ sấy khô và bao nilon.
Tôi mua một cái tủ đông lớn, loại chỉ chứa đồ đông lạnh.
Sau này nấu cơm chín, cho vào túi bảo quản rồi để đông lạnh, khỏi phải tốn nước nấu lại.
Rau cũng xử lý tương tự.
Tôi không có tiền mua nước đóng thùng với số lượng lớn, nhưng tôi có thể mua thùng nhựa có nắp kín.
Thứ này rẻ, về nhà hứng nước máy vào là được.
Tôi còn mua một đống viên khử trùng nước uống.
Có thứ này thì sau này nước bị bẩn cũng không phải lo nhiều.
Nếu thật sự tận thế xảy ra, còn sống đã là tốt rồi, không cần quá kén chọn, miễn không ăn trúng đồ hỏng là được.
Xét đến khả năng chịu lực của căn hộ, tôi không dám tích trữ quá nhiều nước, nên càng phải tiết kiệm tối đa.
Về việc giữ ấm, tôi chỉ mua hai chiếc chăn điện.
Mua hai cái là phòng trường hợp hỏng thì còn có cái thay.
May mà chỗ tôi tuy lạnh, nhưng chỉ cần có đồ giữ ấm là vẫn chịu được mùa đông.
Áo quần và chăn nệm dùng từ mùa đông năm ngoái vẫn còn, năm nay tôi cũng không định mua thêm gì.
Tôi còn mua thêm thuốc kháng viêm và thuốc hạ sốt.
Thuốc trong tiệm lớn trong thành phố đắt đỏ quá, tôi tới một hiệu thuốc nhỏ ở khu phố cũ.
Chỗ đó vốn không dùng được thẻ bảo hiểm, nhưng giá thuốc lại rất rẻ.
Thậm chí còn mua được cả thuốc tiêm như Analgin và Andongding.
Tôi không ngần ngại mà mua luôn vài liều.
Không vì gì khác, vừa rẻ vừa hiệu quả, dù có làm tổn hại sức khỏe về lâu dài.
Sống được thì mới có tư cách để nói mấy chuyện đó!
Tôi cũng mua thêm vài lọ vitamin dạng viên.
Chỉ vài tệ một lọ, giá cực rẻ mà công dụng vẫn đầy đủ.
Mấy thứ này đều là vật dụng bắt buộc phải có.
Tôi mua cho mình một “vũ khí lớn” để phòng thân.
Thứ này rất hữu dụng, bất kể là xác sống hay con người, miễn đối phương không có vũ khí nóng hoặc tầm xa, thì gần như đều sợ nó.
Tất nhiên tôi cũng hy vọng sẽ không bao giờ phải dùng đến nó.
Trong tận thế, điều đáng sợ nhất không phải xác sống hay thời tiết, mà là lòng người sâu không lường được!
Tôi còn mua thêm mấy bình gas loại mà nhà hàng hay dùng.
Nếu sau này cắt điện, cắt gas, thì mấy bình này có thể dùng để nấu ăn.
Tiết kiệm chút thì một bình có thể dùng được một tháng, thậm chí lâu hơn.
Cuối cùng, tôi mua thêm một số bao bì xây dựng và mớ đồ linh tinh.
Tất cả chỉ hết một trăm tệ.
Thật ra tôi chỉ tiện tay mua thôi, không ngờ về sau lại cứu sống tôi và cả cô hàng xóm một mạng.
Số lượng đồ tôi mua không nhiều, nên chỉ mất ba ngày là chuẩn bị xong tất cả.
Sau đó tôi lại rút vào căn hộ của mình, không còn định bước ra ngoài nữa.
Tôi rất mừng vì đã quyết định như vậy, bởi tôi phát hiện cô ấy đã lắp camera trước cửa.
Nếu giờ tôi mở cửa ra, chắc chắn sẽ bị cô ấy phát hiện.
Mà hiện tại, tôi chưa muốn để cô ấy biết đến sự tồn tại của mình.
Những ngày sau đó, tôi lại bắt đầu sống như trước đây: ăn, ngủ, viết truyện.
Một mình, yên tĩnh sống, gần như chẳng ai nhận ra sự tồn tại của tôi.
Tôi còn tải sẵn đầy phim và tiểu thuyết vào máy tính, máy tính bảng và điện thoại.
Đây chính là cách tiêu khiển chính trong tương lai.
Có người sẽ hỏi: Tận thế rồi thì mất điện mất nước, tôi lại không có pin mặt trời, mấy thiết bị điện này dùng kiểu gì?
Thật ra rất đơn giản, tôi có một cục pin đại, đầy điện thì chứa được 5 kWh.
Thêm một cái bộ chuyển đổi 3000W nữa, thiết bị điện nào cũng dùng được.
Ngay cả tủ lạnh cũng không bị ngắt điện.
Đây là đồ tôi dùng trước kia, khi còn đi làm xa, thường xuyên sống trong xe.
Tôi từng cải tạo xe thành ngôi nhà di động, cái pin và bộ chuyển đổi đó là tôi tự lắp vào.
Tôi còn có một máy phát điện mini riêng để sạc cho bộ pin, thứ này cũng là tôi gắn trên xe.
Lúc bán xe tôi đã tháo hết mấy thứ đó xuống.
Ban đầu định bán đi, nhưng vẫn chưa bán được, nên cứ để lại đây.
Tôi còn cải tạo chiếc xe đạp tập trong nhà, dùng dây đai nối nó với máy phát điện.
Không ngờ thật sự có thể phát điện thành công, hoàn hảo giải quyết được vấn đề năng lượng.
Như vậy mỗi ngày tôi vừa có thể rèn luyện thân thể, vừa có thể phát điện – đúng là một công đôi việc.
Đúng là họa phúc khó lường, may mắn còn giữ lại được.
Tôi kể chuyện cô hàng xóm trọng sinh cho bạn mình, bảo anh ấy cũng nên đi tích trữ một ít đồ.
Dù sao anh ấy đã giúp tôi, tôi cũng không thể làm ngơ.
Nhưng anh ấy dường như không tin tôi, còn tưởng tôi ở lì trong nhà quá lâu nên bị ảo giác.
Còn hỏi tôi có cần đi bệnh viện kiểm tra không.
Tôi kiên nhẫn khuyên nhủ hai lần, nhưng thấy anh ấy vẫn không lay chuyển, đành từ bỏ ý định.
Nghĩ nếu tận thế thật sự xảy ra, thì kêu anh ấy đến chỗ tôi cũng được, dù sao anh ấy cũng là ân nhân của tôi.
…
Cô gái bên cạnh chắc là trọng sinh sớm hơn tôi nửa tháng.
Bởi vì tôi thấy cô ấy chuyển vào nhà ở vào ngày thứ mười ba sau khi thuê, tức là hôm qua.
Và từ đó đến giờ không hề ra ngoài nữa.
Hôm nay mọi thứ vẫn bình thường, ai cũng làm việc như mọi ngày.
Tôi nhìn bảng chấm công đủ ngày trong tháng, trong lòng hơi bực – chắc tháng này không nhận được nhuận bút rồi.
Nhưng tôi cũng không dám dừng viết, lỡ như không phải tận thế, mà cô ấy chỉ giống tôi, đến đây để ẩn cư thì sao?
Nếu tôi mà bỏ đăng truyện giữa chừng thì đúng là tự làm khổ mình.
May mà mai là đầu tháng, tôi có thể xin nghỉ một ngày.
Ngày kia thì lười một chút, chỉ đăng một nghìn chữ.
Đến ngày kia nữa là có thể biết mình có cần tiếp tục cố gắng hay không.
Dù sao trong truyện trọng sinh, nhân vật chính thường trọng sinh về trước ba ngày, bảy ngày, mười lăm ngày hoặc một tháng mà!