9

Buổi đấu giá tấp nập người qua lại.

Tôi khoác tay Lý Vy, ăn liền bốn miếng bánh nhỏ.

Cô ấy nhìn tôi đầy chán ghét:

“Không phải bình thường cậu hay kêu gào giảm cân sao? Sao hôm nay ăn khỏe thế?”

Rồi nhanh chóng kéo tay tôi lắc lắc:

“Nhưng mà tớ thích cậu béo thêm chút. Gầy như thế này, gió thổi một cái là ngã đấy.”

Tôi miễn cưỡng cười.

Tôi không phải vì thèm ăn.

Mà là vì tôi thật sự sợ nghèo.

Sợ rằng sau khi ăn bữa này sẽ không còn bữa sau, nên hình thành thói quen thấy đồ ăn là cố nhét vào miệng.

Lý Vy vô tình quay đầu lại, như phát hiện ra một vùng đất mới, chỉ về phía sau tôi và kinh ngạc kêu lên:

“Đó không phải là Thẩm hot boy mà cậu thích sao? Sao anh ta lại đi cùng người phụ nữ khác?”

Tôi quay lại.

Chỉ thấy Thẩm Dịch An cùng Kiều Tịnh xuất hiện ở buổi đấu giá.

Tôi hỏi hệ thống:

“Không phải đây là sự kiện cần kiểm tra tài sản mới được vào sao? Anh ta vào đây kiểu gì? Cướp ngân hàng một đêm giàu to à?”

“Hệ thống này trước đây cô từng đưa anh ta thư mời. Anh ta đã dùng danh nghĩa bạn đồng hành của cô để vào.”

Quần áo trên người Thẩm Dịch An vẫn là bộ hôm qua khi bị đuổi ra khỏi biệt thự.

Chỉ là được giặt qua, nhưng chưa được ủi, để lại nhiều nếp nhăn.

Trông chẳng khác nào một người nghèo rỗng túi.

Anh ta nhìn tôi rất lâu, ánh mắt đầy oán hận và bồn chồn.

Cuối cùng, khóe môi cong lên một nụ cười đầy ẩn ý, như thể mọi thứ đang nằm trong tay anh ta.

Có lẽ anh ta nghĩ rằng tôi xuất hiện ở đây là vì anh ta.

Dù gì mảnh đất này tôi cũng từng nhắc với anh ta nhiều lần.

Thậm chí tôi còn hứa sẽ mua nó làm quà tặng nhân dịp sinh nhật 24 tuổi, để giúp anh ta khởi nghiệp.

Khi buổi đấu giá bắt đầu, vẻ mặt của Thẩm Dịch An càng thêm kiêu ngạo và tự tin.

Anh ta trông rất thoải mái, như thể chiến thắng đã nắm chắc trong tay.

Sau nhiều vòng đấu giá, tôi đã mua được mảnh đất chưa phát triển này với giá 3 tỷ.

Người dẫn chương trình hồ hởi đưa ra hợp đồng:

“Cô Hứa, chúc mừng cô đã thành công giành được quyền phát triển mảnh đất. Ký hợp đồng xong, mảnh đất này sẽ thuộc sở hữu riêng của cô.”

Tôi vừa định bước lên thì Thẩm Dịch An thản nhiên đứng dậy.

Trong ánh mắt chú ý của mọi người, anh ta nhặt lại lòng tự trọng đã mất, trên gương mặt tràn đầy vẻ tự hào, nói với tôi:

“Hàm Nguyệt, nể tình cô đã mua mảnh đất này vì tôi, tôi sẽ bỏ qua những hành vi ngông cuồng của cô tối qua.”

“Chỉ cần cô xin lỗi Tịnh Tịnh, tối nay tôi sẽ quay lại biệt thự ở.”

10

Mảnh đất trị giá 3 tỷ, anh ta chấp nhận một cách tự nhiên, trên mặt không có chút cảm kích nào, chỉ có sự phấn khích và thái độ đương nhiên.

Có lẽ Thẩm Dịch An không biết, linh hồn trong cơ thể mà anh ta đối diện đã thay đổi.

Anh ta sẽ sớm nhận ra rằng, lấy tiền từ tôi còn khó hơn rút một cái răng.

Tôi ngồi tại chỗ, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, nở một nụ cười lạnh lẽo:

“Ai nói mảnh đất này là mua cho anh?”

Thẩm Dịch An sững người trong chốc lát.

Tôi cười khinh miệt:

“Dựa vào anh? Cũng xứng với mảnh đất 3 tỷ này sao?”

“Chẳng lẽ phía dưới có viền vàng hay gì?”

Cả phòng đấu giá vang lên những tiếng cười khẽ.

Lý Vy kéo tay áo tôi, xúc động đến rơi nước mắt:

“Nguyệt à, đôi mắt bị mờ suốt 5 năm của cậu cuối cùng cũng sáng trở lại hôm nay.”

“Về sau chắc sẽ không tái phát nữa chứ?”

Thẩm Dịch An đứng dưới ánh đèn, như một chú hề bị mọi người quan sát, sự khó chịu và nhục nhã đập tan lòng tự trọng của anh ta.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, như thể lần đầu quen biết tôi.

Đúng là trùng hợp thật.

Tôi và anh ta quen nhau chưa đầy một ngày.

Hệ thống kêu tôi đi cứu rỗi, đúng là nhắm nhầm người.

Tôi đây vốn là kẻ “u ám”, còn chẳng tự cứu nổi mình, lấy đâu ra sức mà cứu một nam phụ si tình, ngạo mạn, cao ngạo như anh ta?

Những tiếng bàn tán trong phòng đấu giá rõ ràng vang lên bên tai Thẩm Dịch An.

Chẳng qua cũng chỉ là những lời như “ăn bám”, “bị bao nuôi” mà thôi.

Kiều Tịnh không nhịn được đứng dậy, chất vấn tôi:

“Hứa Hàm Nguyệt, tại sao cô không tặng mảnh đất này cho Dịch An?”

Tôi hơi nheo mắt nhìn cô ta.

“Hay là cô lấy 3 tỷ ra giúp anh ta đi?”

Kiều Tịnh cứng họng.

Dường như trên thế gian này, chỉ cần một nam phụ tỏ ra u ám và cố chấp một chút, thì mọi người đều có nghĩa vụ vô điều kiện bảo vệ anh ta.

Tôi cũng là kẻ “u ám”, chua ngoa, độc địa, lăn lộn đầy đất.

Sao chẳng ai đến giúp đỡ tôi vô điều kiện nhỉ?

Thẩm Dịch An với khuôn mặt đầy sự thù hằn, kéo tay Kiều Tịnh, trước khi rời khỏi phòng đấu giá liền ném lại một câu ác độc:

“Hứa Hàm Nguyệt, cả đời này, dù cô có cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không quay lại biệt thự của cô!”

11

Nam phụ si tình cùng với nữ chính của anh ta hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.

Không còn tôi chắn ngang giữa họ.

Tôi nghĩ, giờ đây chắc hẳn Thẩm Dịch An đã đạt được ước nguyện, sống cuộc đời huy hoàng.

Ba ngày sau khi mua được mảnh đất, tôi bước vào một cửa hàng quần áo cao cấp trong trung tâm thương mại.

Tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ sưu tập mới nhất.

Chất liệu mềm mại ấy, thực sự có thể xoa dịu mọi lo âu trong lòng tôi.

Bỗng nhiên, hệ thống trong đầu tôi thở dài một tiếng.

Tôi liền đáp lại một cách tinh quái:

“Sao thế, mấy ngày nay tôi không phát điên, khiến anh nhàn rỗi đến mức phải thở dài rồi à?”

“Nam phụ si tình hiện tại sống có chút thảm.”

Nó chu đáo hiển thị tình cảnh gần đây của Thẩm Dịch An cho tôi xem.

Sau khi rời khỏi biệt thự, Thẩm Dịch An đếm số tiền ít ỏi còn lại, rồi thuê một căn hộ một phòng trong khu nhà trọ tồi tàn giữa thành phố.

Trong cái nóng gay gắt của mùa hè, bên trong căn phòng ấy chẳng khác nào một cái lò hấp.

Nhưng anh ta giống như một vị tướng vừa chiến thắng, ôm lấy nữ chính yêu quý của mình, nhẹ nhàng thổ lộ:

“Tịnh Tịnh, cho anh chút thời gian, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp.”

“Hiện giờ anh chỉ thiếu chút vốn khởi đầu. Chỉ cần gom đủ tiền, nhất định anh sẽ thành công khởi nghiệp.”

Ở nơi anh không nhìn thấy, Kiều Tịnh lộ rõ vẻ mặt chán ghét với môi trường chật hẹp này.

Cô ấy tuy xuất thân bình thường, nhưng đã từng yêu đương mãnh liệt với nam chính.

Đã từng sống trong biệt thự cao cấp, ăn ở những nhà hàng đắt đỏ nhất, ngủ trong khách sạn có giá hàng chục ngàn một đêm.

Làm sao cô ấy có thể chịu đựng nổi việc quay về sống ở khu nhà trọ thành phố?

Người phụ nữ từng được sư tử yêu.

Linh cẩu chỉ là trò tiêu khiển.

Hệ thống thăm dò mở miệng:

“Hay là, chúng ta thử cứu rỗi một chút? Dù sao tôi cũng có KPI cần đạt, nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ số nhiệm vụ hoàn thành cá nhân của tôi sẽ giảm.”

12

Lúc này tôi đang đứng trong phòng thử đồ.

Trên tay cầm một chiếc khăn lụa dài.

Nghe vậy, tôi lập tức quấn khăn lên cổ, siết mạnh.

Vừa trợn trắng mắt, giọng vừa khàn khàn nói:

“Thử nói thêm một câu nữa xem nào.”

“Tin không, tôi diễn cho anh xem một màn tự siết cổ tại chỗ để khuấy động không khí?”

Hệ thống gào lên như khóc:

“Người chơi ơi, chúng ta ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện được không?”

Tôi buông khăn lụa ra, đổi giọng:

“Nhưng anh nói cũng đúng. Nam phụ quả thực thảm thật. Dù là khu nhà trọ trong thành phố cũng phải tốn không ít tiền, ở đây tấc đất tấc vàng mà.”

Hệ thống vui mừng vung tay múa chân:

“Cô định bắt đầu cứu rỗi nam phụ rồi sao?”

Tôi lấy điện thoại ra, mở danh sách liên lạc và tìm WeChat của Thẩm Dịch An.

Dù đã rời khỏi biệt thự mấy ngày, anh ta vẫn chưa xóa liên lạc với tôi.

Ảnh đại diện của anh ta vẫn nằm trong danh sách bạn bè.

Mỗi ngày anh ta đăng trạng thái WeChat ba lần, đều khoe khoang rằng mình đã có được tình yêu.

Tin nhắn cuối cùng của anh ta vẫn là những lời hứa hẹn đầy hoài bão.

Tôi nhắn một câu:

“Thẩm Dịch An.”

13

Đầu bên kia gần như ngay lập tức hiển thị “đang nhập tin nhắn”.

Chắc hẳn anh ta đã gõ đi xóa lại rất lâu, cuối cùng mới gửi đến một câu:

“Hứa Hàm Nguyệt, bây giờ cô mới liên lạc, không thấy là quá muộn rồi sao?”

Muộn chỗ nào?

Đòi nợ thì chẳng bao giờ muộn.

Tôi cau mày, trả lời:

“Không hề muộn.”

“Một năm qua số tiền tôi đã chuyển cho anh, cùng với tiền thuê nhà khi anh sống tại biệt thự, tôi đã nhờ luật sư tổng hợp và gửi vào email của anh. Nhớ trả đúng hạn.”

Đầu bên kia im bặt.

Ngay cả trạng thái “đang nhập tin nhắn” cũng biến mất.

Tôi chờ rất lâu, vẫn không thấy anh ta trả lời.

Trước đây, Thẩm Dịch An cảm thấy việc tôi đưa tiền cho anh ta là một sự sỉ nhục.

Bây giờ tôi muốn đòi lại sự sỉ nhục đó, nhưng anh ta lại giữ chặt không buông, một xu cũng không trả.

Thấy anh ta mãi không hồi đáp, tôi cố ý đẩy WeChat của bà giúp việc Lưu cho anh ta.

“Cô Lưu rất thích anh, đối xử với anh như con trai ruột vậy.”

“Hiện giờ cô ấy đã bị tôi sa thải. Nếu anh cần thuê người giúp việc thì cứ liên hệ với cô ấy.”

“Lương tháng 8.000, bao ăn ở, ngày lễ lương gấp ba lần. Đừng quên đấy.”

Vẫn không có bất kỳ hồi âm nào.

Tôi giơ điện thoại lên cho hệ thống xem.

“Anh thấy chưa, không phải tôi không muốn cứu rỗi anh ta, mà là anh ta không thèm để ý tới tôi.”

Lần này, hệ thống hoàn toàn im lặng.