Tôi không biết phải trả lời thế nào.

Ghế phát ra tiếng cọ xát chói tai trên sàn.

Tô Ứng Tuyết không chịu nổi cảnh này, đau lòng chạy về phòng.

Cả nhà đều đi an ủi, ngay cả Phó Thanh Xuyên cũng bị kéo đi.

Còn tôi ngồi bên bể bơi từng chơi đùa hồi nhỏ, chờ đợi thời gian sống cuối cùng trôi qua từng chút một.

“Cô về làm gì? Còn phải cướp mất ngày lành của tôi nữa!”

Tô Ứng Tuyết bất ngờ xuất hiện phía sau tôi, gương mặt có phần dữ tợn.

“Thanh Xuyên đến giờ còn nhớ nhung cô, tôi nhất định phải cắt đứt ý nghĩ đó!”

Tôi tốt bụng khuyên:

“Cô không cần coi tôi là kẻ địch nhưu thế đâu, ngày mai tôi sẽ đi.”

“Còn nữa, cảm ơn cô đã chăm sóc người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi suốt những năm qua.”

Phản ứng của tôi khiến Tô Ứng Tuyết hoàn toàn không ngờ tới.

Nhưng khi thấy Phó Thanh Xuyên chạy tới, cô ta cắn răng ngã thẳng xuống hồ bơi.

“Ứng Tuyết!”

Phó Thanh Xuyên lao đến.

Tôi bị anh ta vô tình va phải, cũng rơi xuống hồ.

Nước hồ liên tục tràn vào mũi tôi.

Tôi vùng vẫy không ngừng, nhưng cơ thể vẫn không kiểm soát được, cứ thế chìm dần xuống.

Còn Tô Ứng Tuyết thì sớm đã được Phó Thanh Xuyên cứu lên, được quấn trong chiếc khăn lông ấm áp.

Cuối cùng tôi chật vật bám được vào thành hồ, ngoi đầu lên, ho sặc sụa.

“Kỷ Tương Quân, lần này cô thật quá đáng rồi!”

Phó Thanh Xuyên ghét nhất là tranh giành ghen tuông.

Không để tôi giải thích, anh ta kéo tôi nhốt vào phòng tối.

Không gian kín lập tức khiến tôi nhớ đến khoang xe tràn mùi xăng ngày hôm đó.

“Đừng nhốt tôi ở đây, tôi sợ lắm!”

Tôi run lẩy bẩy, đập mạnh vào cửa gỗ.

Nhưng không có chút hồi đáp nào.

Anh trai tôi có chút không đành lòng.

Phó Thanh Xuyên lại bình tĩnh cài hoa cài ngực chú rể.

“Tôi đã nhốt cô ấy lại rồi, cô ấy sẽ không thể gây rối nữa.”

Khi anh nói câu này, trong mắt thoáng hiện lên một vẻ cố chấp đầy bệnh hoạn.

Ba mẹ tôi cũng đồng tình với cách làm của anh.

“Tương Quân chắc chắn sẽ ghen mà phá hỏng hôn lễ. Đợi xong hết rồi, chúng ta nói chuyện sau.”

Họ đâu biết rằng… sẽ chẳng còn cái gọi là “sau này” nữa.

Bữa tiệc cưới mới diễn ra được một nửa, Phó Thanh Xuyên đã quay về trước.

Tim anh vẫn đập loạn, khiến anh không yên lòng.

Khi quản gia nói căn phòng tối không còn động tĩnh gì nữa.

Cơn bất an dâng lên như triều cường, sắp nhấn chìm Phó Thanh Xuyên.

Anh nhanh chóng kéo mở cửa phòng tối.

Không gian nhỏ hẹp lại hoàn toàn trống rỗng.

Chương 5

Một luồng huyết khí xộc thẳng lên đầu Phó Thanh Xuyên, thân thể anh gần như loạng choạng.

Một tay anh siết chặt khung cửa.

Đôi mắt lục tung căn phòng tối chỉ vừa đủ chứa một người.

Anh không thể hiểu nổi, làm sao một người có thể biến mất không dấu vết?

“Là ông thả cô ấy đi phải không?”

Phó Thanh Xuyên quay đầu nhìn quản gia, xương cổ phát ra âm thanh răng rắc.

Một luồng áp lực vô hình bao trùm toàn bộ không khí.

Quản gia toát mồ hôi lạnh, hai chân run lẩy bẩy.

“Cậu Phó, tôi làm đúng theo lời cậu dặn, luôn canh chừng cô Kỷ, tôi thực sự chưa từng mở cửa phòng tối…”

“Nói dối!”

Phó Thanh Xuyên đá mạnh một cú vào người quản gia, ánh mắt đầy thù hận.

“Nếu không phải ông giúp cô ấy, thì một người phụ nữ sao có thể trốn thoát?!”

Cú đá ấy cực mạnh, quản gia ngã lăn ra đất phun máu.

Những người hầu xung quanh đều hoảng sợ chết khiếp.

Trong mắt họ, Phó Thanh Xuyên luôn là người có tiếng tốt, chưa từng dễ nổi nóng.

Vậy mà giờ lại vì một tiểu thư nhà họ Kỷ vừa mới trở về, nổi trận lôi đình.

Một người hầu mới không hiểu chuyện, khẽ thì thầm với người bên cạnh:

“Cậu Phó rõ ràng là không ưa cô Kỷ, thậm chí còn hay nói lời khó nghe cơ mà…”

“Tại sao nghe nói cô ấy biến mất mà phản ứng lại lớn như vậy.”

Người làm lâu năm ở nhà họ Kỷ ném cho cô ta một cái lườm trắng.

“Đồ ngốc, các người lại nghĩ cậu Phó không quan tâm cô Tương Quân.”

“Cậu Phó và cô Tương Quân là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, thậm chí suýt nữa còn kết hôn.”

“Nhưng cô Tương Quân không muốn lập gia đình sớm như vậy, cô ấy là nhiếp ảnh gia dã ngoại, muốn nhìn thế giới rộng lớn.”

“Sau khi cãi nhau to với cậu Phó, cô Tương Quân bỏ đi không một lời.”

“Cậu Phó vì tìm cô ấy, chỉ cần có một chút tin tức, dù thật hay giả cũng lập tức chạy tới.”

“Nếu không phải vụ tai nạn xe năm năm trước, cậu Phó chắc không chịu dừng lại.”