Chương 2

“Nói dối!”

Anh trai khựng lại nửa giây, lớn tiếng phản bác:

“Người chết sao có thể sống lại?”

“Tiểu Tuyết đã tra ra được em đặt vé máy bay ra nước ngoài, còn có cả camera giám sát lúc em lên máy bay!”

Tôi khẽ cười khổ hai tiếng.

Tôi quả thực đã đặt vé, nhưng trên đường ra sân bay, xe bồn phát nổ.

Tôi ở gần nhất, trực tiếp bị bốc hơi, xương cốt cũng không còn.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã xuyên đến năm thứ mười sau khi chết.

Trong mắt họ, đó là khoảng cách mười năm dài đằng đẵng.

Nhưng trong lòng tôi, rõ ràng chỉ là ngủ một giấc mọi thứ đã đổi thay.

Nhìn xuống cổ tay chỉ còn lại hai vết sẹo.

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Anh à, em sai rồi, anh cho em hai ngày này ở bên ba mẹ được không?”

Anh trai còn chưa kịp nói, Tô Ứng Tuyết đã nhìn thấy tôi.

“Cô Tương…”

Cô ấy hoảng hốt lùi ra khỏi vòng tay Phó Thanh Xuyên, động tác quá mạnh làm kim truyền trên mu bàn tay bật ra.

Máu chảy theo đầu ngón tay xuống.

Phó Thanh Xuyên gần như theo bản năng đưa tay lên hôn đi giọt máu.

Tô Ứng Tuyết đỏ bừng tai.

Tôi bối rối nhìn chằm chằm mũi chân mình, sống mũi cay xè.

Phó Thanh Xuyên bị chứng sạch sẽ nghiêm trọng, trước đây tôi làm bẩn quần áo anh còn phải dỗ dành mãi.

Giờ anh lại có thể tự nhiên liếm đi máu – thứ bẩn thỉu nhất của người khác.

“Con à, con không khỏe thì phải nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Nghe tiếng gọi quen thuộc, tôi giật mình ngẩng đầu lên.

Lại thấy mẹ đang lải nhải đỡ Tô Ứng Tuyết nằm xuống giường.

Còn tôi thì như khách xa lạ nhất, đứng ngẩn người.

“Cô Tương, cô ngồi đi.”

Trên mặt Tô Ứng Tuyết treo nụ cười đoan trang, chiếc nhẫn kim cương trên tay cô phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Hốc mắt tôi nóng lên.

Đó là nhẫn cưới truyền đời của nhà Phó.

Sinh nhật mười tám tuổi, Phó Thanh Xuyên vì muốn sớm có danh phận, ngốc nghếch đứng trước cửa nhà tôi suốt đêm cho muỗi đốt.

“Tương Quân, anh đã nhận định em rồi, muốn chăm sóc em cả đời!”

Năm hai mươi hai tuổi, tôi và anh cãi nhau một trận, ném chiếc nhẫn vào người anh.

Lần đầu tiên Phó Thanh Xuyên đỏ mắt trước mặt tôi.

“Trừ em ra, sẽ không còn ai có thể đeo chiếc nhẫn này.”

Phó Thanh Xuyên đã không giữ lời.

Nhưng tôi… không trách anh.

Tôi cúi đầu lặng lẽ ngồi xuống.

Phó Thanh Xuyên đột nhiên lạnh nhạt lên tiếng:

“Kỷ Tương Quân, em không định giải thích mấy năm nay đã đi đâu sao?”

Ba mẹ và anh trai đều dựng tai lắng nghe.

Tôi không muốn họ biết chuyện tôi đã chết mà lại thêm đau lòng.

Nên tùy tiện bịa ra một đoạn trải nghiệm.

Nhưng vì quá vụng về, cha lạnh lùng hừ một tiếng:

“Còn về làm gì, chẳng thà chết ở ngoài còn hơn!”

Một câu thành lời nguyền, tôi thực sự đã trở thành hồn ma không thể về nhà.

Nước mắt không kìm được nữa, từng giọt lớn rơi xuống.

Bên tai truyền đến tiếng thở dài bất lực của cha.

Qua màn nước mắt mờ nhòe, ông đặt trước mặt tôi một chú thỏ táo đáng yêu.

Tim tôi đập thình thịch, tôi cẩn thận đưa tay định lấy.

Một bàn tay nhanh hơn tôi một bước, Tô Ứng Tuyết khẽ cắn tai thỏ, nụ cười rực rỡ.

“Ngọt quá chú ạ.”

Tôi liếm liếm môi, rất lâu sau mới khẽ nói một câu: “Ngọt thật.”

Trong mắt Phó Thanh Xuyên đang nhìn tất cả có một tầng tối cuộn lên, anh đột nhiên nói:

“Tôi không định cưới Tiểu Tuyết nữa, tôi vẫn luôn xem cô ấy như em gái.”

Động tác ăn táo của Tô Ứng Tuyết khựng lại, sắc máu trên mặt lập tức tan biến.

Ba tôi nổi giận đùng đùng, đập mạnh bàn.

“Không được, Tiểu Tuyết đã đợi con mười năm.”

“Bất kể nói gì, hai đứa nhất định phải thành hôn vào ngày kia!”