Vừa ký xong giấy ly hôn ở cục dân chính, chồng cũ đã ôm lấy tiểu tam, cười đắc ý nhìn tôi.
Anh ta nghĩ cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính nuốt trọn sính lễ 16 triệu mà nhà tôi đưa.
Tôi giả vờ ngây ngốc, mặt mũi ngơ ngác hỏi anh ta:
“Giám đốc Trần, giờ chúng ta ly hôn rồi, vậy khoản 16 triệu mà anh năn nỉ ba tôi đầu tư vào công ty anh ngày trước, khi nào anh định trả?”
Nụ cười trên mặt anh ta lập tức đông cứng lại.
“Đầu tư gì chứ? Đó là sính lễ!”
Tôi bình tĩnh móc ra bản hợp đồng vay tiền có đóng dấu đỏ của công ty anh ta, ngay trước mặt mọi người.
01
Trong cục dân chính, máy lạnh thổi khiến gáy tôi lạnh toát.
Không khí xung quanh thoang thoảng một mùi rất lạ — một nửa là nước hoa ngọt ngào của những cặp đôi mới cưới, một nửa là mùi thuốc lá đắng ngắt của những cuộc tình tan vỡ.
Tôi ngồi đây, thuộc về nửa cay đắng ấy.
Trần Dũ Xuyên, chồng cũ của tôi, chúng tôi vừa nhận được cuốn sổ màu xanh lục mang tên “Giấy chứng nhận ly hôn”.
Anh ta tiện tay nhét nó vào túi quần, nhanh đến mức như thể đang vứt bỏ một món rác.
Rồi anh ta vươn tay, ôm lấy một bóng hình vào lòng.
Tần Nhược Vi.
Bụng cô ta đã nhô lên thấy rõ, bàn tay vô thức ôm lấy bụng, khuôn mặt lộ rõ vẻ đắc thắng không giấu giếm.
Cô ta mặc một chiếc váy liền thân màu trắng kem của Chanel, trên cổ là chiếc vòng kim cương lấp lánh ánh sáng sắc lạnh, đâm thẳng vào mắt tôi.
Tôi còn nhớ rất rõ chiếc vòng ấy là món quà mà tháng trước Trần Dũ Xuyên nói “mua cho vợ đối tác”, vì tiện thể nên lấy luôn hai cái.
Giờ nghĩ lại, hóa ra người “tiện thể” lại chính là tôi.
“Niệm An, chúc mừng em, giờ em tự do rồi.” Giọng Trần Dũ Xuyên vang lên, nhẹ hẫng, mang theo sự cao thượng giả tạo và thương hại đầy trịch thượng.
Tay anh ta vẫn đặt trên vai Tần Nhược Vi, như thể đang khoe khoang một chiến lợi phẩm quý giá.
Những tiếng xì xào bàn tán quanh đó lách cách lọt vào tai tôi như muỗi vo ve:
“Ơ kìa, chẳng phải CEO Trần Dũ Xuyên của Sáng Khoa sao?”
“Bên cạnh là vợ anh ta à? Nghe nói vợ chồng ba năm, cùng nhau gây dựng từ hai bàn tay trắng đến lúc công ty lên sàn, mà giờ ly dị rồi sao?”
“Còn gì nữa, đàn ông mà, có tiền là đổi tính. Nhìn người phụ nữ kế bên kìa, bụng to thế rồi.”
“Tội cho vợ chính ghê, ly hôn tay trắng. Nhìn quần áo cô ấy mặc, bình thường quá, so với tiểu tam thì…”
“Bị vắt kiệt giá trị là vứt, đúng là đáng thương thật.”
Những ánh mắt thương hại đó như vô số cây kim nhỏ, cắm vào người tôi.
Tôi cúi đầu, siết chặt quyển giấy chứng nhận cũng màu xanh lục trong tay, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay.
Ba năm hôn nhân, tôi từ một thiên kim tiểu thư của công ty đầu tư mạo hiểm được mọi người cưng chiều, trở thành một bà nội trợ suốt ngày xoay quanh bếp núc và chồng.
Tôi giấu đi ánh hào quang của bản thân, cất móng vuốt lại, cam tâm tình nguyện nấu cơm, chăm lo hậu phương, dốc toàn bộ tài nguyên và các mối quan hệ để dọn đường cho anh ta.
Ba tôi từng không ít lần mắng tôi:
“Niệm An, con điên rồi sao! Vì một gã đàn ông như vậy mà quên luôn bản thân mình là ai!”
Lúc đó tôi chỉ nghĩ, vì tình yêu, tất cả đều xứng đáng.
Và giờ, tôi trở thành trò cười lớn nhất trong thành phố.
Tần Nhược Vi tựa vào lòng Trần Dũ Xuyên, dịu dàng nói, giọng yếu ớt nhưng từng chữ rành rọt lọt vào tai tôi:
“Dũ Xuyên, đừng nói vậy, chị chắc chắn không dễ chịu gì đâu… Chị à, xin lỗi chị… Em… Em và Dũ Xuyên thật lòng yêu nhau, tụi em chưa từng có ý làm tổn thương chị.”
Cô ta vừa xoa bụng bầu, vừa nở một nụ cười áy náy pha chút đắc ý nhìn tôi.
Quá kinh điển rồi.
Đến mức tôi còn muốn vỗ tay cho cô ta.
Trần Dũ Xuyên ôm chặt lấy cô ta, cúi đầu hôn lên trán cô ta, ánh mắt dịu dàng như nước:
“Ngốc à, em đâu có sai. Sai là ở cuộc hôn nhân ngay từ đầu vốn không nên tồn tại. Có những người, sinh ra vốn đã không cùng một thế giới.”
Câu này, anh ta nói cho tôi nghe.
Anh ta đang nói cho tôi biết, anh ta đã “thăng cấp” lên một thế giới mới, còn tôi, chỉ là món đồ cũ bị bỏ lại nơi vũng bùn.
Tôi cố nuốt xuống vị máu tanh ngọt đang trào lên cổ họng.
Ba năm cống hiến, đổi lại một câu “vốn không nên tồn tại”.
Tuyệt thật.
Thật độc ác.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt cố tỏ ra ngây ngốc và hoang mang, như thể còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc ly hôn.
Ánh mắt tôi lướt qua hai người họ, dừng lại ở Trần Dũ Xuyên, giọng nói run run như một đứa trẻ chưa hiểu sự đời:
“Giám đốc Trần… chúng ta… ly hôn thật rồi sao?”
Trần Dũ Xuyên rõ ràng rất hài lòng với vẻ mặt thất thần của tôi, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy kiêu ngạo:
“Đúng vậy, Hứa Niệm An, em tự do rồi.”
Tôi gật gật đầu, vẫn giữ nguyên giọng điệu ngây thơ:
“Vậy… vậy khoản 16 triệu anh từng năn nỉ ba tôi đầu tư vào công ty anh, bao giờ anh trả lại?”
Không khí lập tức đóng băng.
Nụ cười trên mặt Trần Dũ Xuyên cứng lại, như một bức tranh vừa bị hắt nước lạnh vào.
Sắc mặt Tần Nhược Vi cũng thay đổi, theo phản xạ vô thức liền siết chặt lấy tay áo của anh ta.
Những tiếng xì xào bàn tán xung quanh cũng im bặt, ai nấy đều vểnh tai hóng hớt — mùi drama lớn rõ rành rành.
“Em vừa nói gì?” Giọng Trần Dũ Xuyên trầm hẳn xuống, đầy ngờ vực và cảnh cáo.
“Tôi nói, tiền.” Tôi chớp chớp mắt, mặt mũi càng vô tội, “Lúc công ty anh sắp đứt vốn, anh cầu xin ba tôi giúp đỡ, ba tôi vì nể mặt tôi mới đồng ý đầu tư. Giờ mình ly hôn rồi, khoản tiền đó… chắc cũng nên trả lại, đúng không?”
“Hứa Niệm An, em điên rồi à?!” Trần Dũ Xuyên cuối cùng cũng không kìm được cơn giận, giọng hét vọt hẳn lên khiến cả sảnh đều quay lại nhìn, “Đó là sính lễ! Là sính lễ ba em đưa chúng ta!”
Ánh mắt anh ta hung dữ như thể sắp ăn tươi nuốt sống tôi.
Anh ta nhất định cho rằng tôi đang gây sự, cố vẫy vùng lần cuối cùng.
Trong mắt anh ta, tôi mãi mãi chỉ là cô gái Hứa Niệm An ngây thơ, dễ lừa, bị tình yêu làm mờ lý trí.
“Sính lễ?” Tôi nghiêng đầu, chậm rãi lấy từ trong túi ra một tập tài liệu.
Tôi đã giữ nó rất cẩn thận, bọc trong túi nhựa trong suốt, phẳng phiu, không một nếp gấp.
Ngay trước mặt tất cả mọi người, tôi rút nó ra.
“Giám đốc Trần, anh quên rồi sao? Lúc đó để anh có thêm thể diện trước ba tôi, cũng để anh có tiếng nói hơn trong công ty, tôi không để ba tôi đầu tư với tư cách cổ đông, mà chuyển thành khoản vay thương mại với lãi suất 8%/năm.”
Tôi mở hợp đồng ra, chữ đen trên giấy trắng, rõ ràng mồn một.
Cuối hợp đồng, là chữ ký của chính Trần Dũ Xuyên, kèm theo con dấu đỏ chói của Công ty TNHH Công nghệ Thông tin Sáng Khoa.
Mà cái màu đỏ ấy, giờ đây nhìn vào, chẳng khác gì máu tươi.
“Anh xem nhé,” tôi chỉ vào điều khoản ghi trong hợp đồng, đọc rành rọt từng chữ, “Chữ đen giấy trắng viết rất rõ ràng. Bên vay: Công ty TNHH Công nghệ Thông tin Sáng Khoa. Người đại diện pháp lý: Trần Dũ Xuyên. Khoản vay: 16 triệu. Lãi suất năm: 8%. Theo điều khoản hợp đồng, sau ba năm, cả gốc lẫn lãi tổng cộng là 20 triệu 160 ngàn.”
Giọng tôi không lớn, nhưng trong khung cảnh im ắng đến nghẹt thở này, lại vang như tiếng sấm.
Sắc mặt Tần Nhược Vi lập tức tái mét, không còn giọt máu. Cô ta kéo tay áo Trần Dũ Xuyên, giọng run bần bật:
“Dũ Xuyên… chuyện này… là sao vậy?”
Hai mươi triệu mốt!
Với Trần Dũ Xuyên – người vừa mới “cá kiếm” hàng trăm triệu sau khi công ty lên sàn – con số này có thể không là gì quá lớn lao, nhưng tuyệt đối cũng là một miếng thịt khiến anh ta phải đau thấu xương.
Quan trọng hơn cả, là anh ta luôn nghĩ khoản tiền đó đã là của mình từ lâu.
“Giả mạo! Đây là đồ giả!” Trần Dũ Xuyên cuối cùng cũng phản ứng lại, gương mặt vặn vẹo dữ tợn như một con thú bị chọc giận, lập tức lao tới giật lấy bản hợp đồng trong tay tôi.
“Hứa Niệm An, em vì tiền mà dùng đến cái trò bẩn thỉu này sao?!”
Anh ta muốn xé nó.
Chỉ cần tiêu hủy được bản hợp đồng này, thì sẽ không còn chứng cứ.
Đó là phản ứng bản năng nhất của anh ta.
Thật đáng thương. Anh ta mãi mãi chỉ biết giải quyết vấn đề bằng cách thô lỗ và man rợ nhất.
Tôi đã đoán trước được, nhanh chóng lùi lại một bước.
Ngay khi anh ta vừa lao đến, hai người đàn ông mặc vest phía sau tôi liền bước lên một bước, chắn ngay trước mặt tôi.
Một trong hai người, chính là luật sư trưởng của công ty ba tôi — luật sư Vương.
Anh ta không biểu lộ cảm xúc, rút thẻ luật sư ra, giọng nói trầm ổn rõ ràng:
“Ông Trần, mong ông giữ bình tĩnh. Nếu ông nghi ngờ tính xác thực của bản hợp đồng này, không sao cả. Thân chủ của tôi còn chuẩn bị thêm một bản sao có công chứng tại phòng công chứng, hiệu lực pháp lý tương đương. Mọi hành vi cố ý tiêu hủy chứng cứ, chỉ khiến ông càng thêm bất lợi trước tòa.”

