Trong ánh mắt kinh hoàng của tôi, cô ta chộp lấy bản hợp đồng xé vụn, nhét vào miệng nuốt trọn.

Cánh cửa cuối cùng cũng bị đá bật tung, ánh sáng hành lang tràn vào, soi rõ những mảnh hợp đồng còn sót lại.

Gương mặt Thẩm Minh Tu bỗng trở nên xám xịt:

“Tề Nguyệt Miên, cô đã hủy hoại nhà họ Thẩm rồi.”

Chương 5

4.
5.
Cơn đau dữ dội nổ tung từ ngực.

Tôi nhìn động tác Tề Nguyệt Miên điên cuồng nuốt giấy, cùng khuôn mặt phút chốc tái nhợt của Thẩm Minh Tu, ý thức bắt đầu mơ hồ, cơ thể trượt dần xuống theo bức tường.

“Gọi xe cấp cứu! Nhanh lên!”

Giọng Thẩm Minh Tu mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, mang theo sự run rẩy khó nhận ra.

Anh lao đến, đẩy mạnh Tề Nguyệt Miên vẫn đang nức nở sang một bên, dùng sức ép chặt lên vết thương đang không ngừng chảy máu của tôi.

Các ngón tay anh vì dùng lực mà trắng bệch, trong mắt là sự đan xen giữa kinh hoàng, giận dữ và… một chút hoảng loạn?

Là vì tôi, hay là vì bản gốc hồ sơ đấu thầu vừa bị nuốt mất?

“Nguyệt Miên, em có biết mình vừa làm gì không?!”

Anh không ngoái đầu lại, gằn từng chữ như nghiến qua kẽ răng.

Tề Nguyệt Miên bị tiếng gầm của anh dọa cho run rẩy, sau đó lại càng uất ức gào khóc:

“Em chỉ là… chỉ là vì quá yêu anh! Em không thể mất anh được! Là cô ta, con tiện nhân đó quyến rũ anh…”

“Im miệng!”

Thẩm Minh Tu bất ngờ quay phắt lại, ánh mắt lạnh băng khiến Tề Nguyệt Miên lập tức im bặt.

“Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, hoặc nếu Thẩm thị gặp rắc rối vì dự án này — Tề Nguyệt Miên, nhà họ Tề các người gánh không nổi hậu quả đâu!”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Thẩm Minh Tu nói với Tề Nguyệt Miên bằng giọng điệu lạnh lùng, thậm chí mang theo uy hiếp đến vậy.

Tề Nguyệt Miên rõ ràng cũng sững sờ, đến cả khóc cũng quên mất, chỉ còn biết nhìn anh trân trối không thể tin nổi.

Xe cấp cứu và cảnh sát đến rất nhanh, trong cơn hỗn loạn, tôi được đưa lên cáng.

Cơn đau dữ dội cùng lượng máu mất quá nhiều khiến tầm nhìn tôi mờ dần, nhưng tôi vẫn nghe rõ Thẩm Minh Tu đang trình bày tình hình với cảnh sát, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng:

“…Vị hôn thê của tôi, Tề Nguyệt Miên, có lẽ vì hiểu lầm gì đó, tinh thần không ổn định, đã tấn công trợ lý của tôi và… hủy hoại bản gốc hồ sơ đấu thầu vô cùng quan trọng trong chuyến công tác lần này.”

“Không! Không phải! Minh Tu, sao anh có thể…”

Tề Nguyệt Miên gào lên định phản bác, nhưng bị cảnh sát ngăn lại.

Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, hình ảnh cuối cùng tôi thấy là ánh mắt phức tạp của Thẩm Minh Tu nhìn tôi, và đôi mắt pha lẫn điên loạn, oán hận cùng chút kinh hoàng bừng tỉnh của Tề Nguyệt Miên khi cuối cùng cũng nhận ra mình vừa gây ra họa lớn.

Tôi tỉnh lại trong phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng.

Cơn đau âm ỉ nơi lồng ngực nhắc tôi rằng những gì xảy ra trước đó không phải ác mộng.

Trời ngoài cửa sổ đã tối, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn đầu giường lờ mờ.

Tôi thử nhúc nhích người, không nhịn được rít lên một tiếng.

“Đừng cử động.”

Một giọng trầm vang lên từ góc phòng.

Lúc này tôi mới phát hiện, Thẩm Minh Tu vẫn còn ở đây.

Anh ngồi trên ghế sofa cạnh tường, áo vest vắt tạm một bên, cà vạt đã tháo lỏng, quầng thâm rõ rệt dưới mắt, cả người mang theo vẻ mỏi mệt sâu sắc.

“Tổng giám đốc Thẩm…”

Giọng tôi khàn đặc.

Anh đứng dậy rót nước, đưa tới sát môi tôi. Động tác có chút lóng ngóng, rõ ràng không quen chăm sóc người khác.

“Bác sĩ nói vết thương không quá sâu, nhưng mất máu nhiều, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”

Anh dừng lại một chút, bổ sung:

“Cảnh sát đã lập hồ sơ. Nhà họ Tề có người tới, muốn ém chuyện xuống.”

Tôi nhấp một ngụm nước, làm dịu cổ họng đang khô rát, không lên tiếng.

5.

Tôi biết, trọng điểm nằm ở phía sau.

Thẩm Minh Tu nhìn tôi, ánh mắt nặng nề chưa từng thấy:

“Trợ lý Trương, lần này… là tôi để cô chịu thiệt rồi. Do tôi quá nuông chiều Tề Nguyệt Miên, mới để cô ta gây ra chuyện điên rồ như vậy.”

Anh xoa xoa mi tâm:

“Nhưng rắc rối lớn hơn là bản hồ sơ đấu thầu bị phá hủy. Tuy còn bản sao điện tử, nhưng một số giấy tờ cần dấu mộc gốc và tài liệu bổ sung thì không kịp làm lại. Dự án lần này, chúng ta rất có thể…”

Anh chưa nói hết câu, nhưng tôi đã hiểu.

Hơn mười ngày đêm lao lực, chìa khóa cho cuộc chuyển mình của công ty — có khả năng sẽ tan thành mây khói vì sự điên rồ của một người phụ nữ.