Đúng 0 giờ ngày Song Thập Nhất, tôi vừa chuẩn bị bấm thanh toán thì nhận được tin nhắn WeChat từ em chồng.

Cô ta hỏi: “Chị dâu, chị có phiếu giảm giá Song Thập Nhất không?”

Tôi nhanh tay thanh toán, đáp gọn: “Có.”

Tưởng rằng cô ta sẽ gửi cho tôi liên kết nhận mã giảm giá, ai ngờ màn hình lại hiện lên một đường dẫn chia sẻ — là ảnh chụp giỏ hàng của cô ta, tổng cộng tám mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ.

“Chị dâu, chị thanh toán giúp em đi, mã giảm giá không dùng thì phí lắm.”

Tôi giả vờ không thấy tin nhắn.

Không ngờ ngay sau đó, điện thoại của tôi đổ chuông — là chồng tôi gọi đến.

“Tịch Úy, chẳng phải hơn tám vạn thôi sao? Em gái anh hiếm khi nhờ em chuyện gì. Hơn nữa trong giỏ hàng của nó cũng có nhiều thứ mua cho nhà mình mà. Em thanh toán giúp đi, lát nữa anh bảo nó gửi em lì xì một trăm tám mươi tám tệ coi như hoàn lại.”

1

Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn WeChat chồng tôi, Phương Hành, vừa gửi, ngón tay khựng lại trên màn hình điện thoại.

“Tịch Úy, Dao Dao cũng chỉ có lòng tốt thôi mà. Trong giỏ hàng còn có ghế massage mua cho mẹ anh, rồi cả bộ dưỡng da cho em nữa. Đừng có nhỏ nhen như vậy.”

“Nó mới đi làm, lương chẳng bao nhiêu. Em giúp nó trả trước đi, dù sao mình cũng là người một nhà.”

Tôi không đáp, khuôn mặt không chút biểu cảm, lặng lẽ tắt khung trò chuyện, rồi bấm vào ảnh đại diện của cô em chồng Phương Dao.

Cô ta lại gửi thêm một tin nhắn, kèm theo một sticker “ngoan ngoãn chờ đợi”.

“Chị dâu, nhanh lên đi, còn mười phút nữa là hết ưu đãi rồi đó~”

Tôi ném điện thoại lên sofa, đi thẳng vào phòng tắm.

Dòng nước ấm xối từ đầu xuống, tôi cố gắng rửa trôi cảm giác bực dọc trong lòng.

Nhưng chuông điện thoại ngoài phòng khách lại vang lên liên tục, dai dẳng không dứt.

Người gọi đến là mẹ chồng tôi — Trương Lâm.

Tôi lau khô người, đi ra nhấc máy.

“Tịch Úy! Cô có ý gì đây? Giỏ hàng của Dao Dao sao còn chưa thanh toán hả?”

Vừa nghe máy, giọng bà ta đã chói tai như dao cứa.

“Cô không muốn sống yên ổn ở nhà họ Phương nữa đúng không? Chút chuyện nhỏ xíu mà cũng so đo!”

“Tôi nói cho cô biết, Phương Hành chịu cưới cô là phúc mấy đời nhà cô tu được đấy! Đừng có không biết điều!”

“Trong giỏ hàng còn có đồ của tôi với ba nó! Cô không trả tiền, là muốn nguyền chúng tôi chết sớm à?!”

Những lời mắng chửi độc địa cứ dồn dập như dao chém vào tai.

Tôi chỉ im lặng nghe, đến khi bà ta thở hổn hển, giọng khàn đi.

“Mẹ, con không có nghĩa vụ phải trả tiền cho việc mua sắm của cô ấy.” – tôi điềm tĩnh nói.

“Cô gọi tôi là gì?! Đồ vô lương tâm! Con trai tôi đúng là mù mắt mới cưới cô!”

Tiếng quát giận dữ vang lên, rồi điện thoại bị dập thẳng.

Căn phòng rơi vào im lặng chưa đến ba giây.

Một tin nhắn ngân hàng hiện lên trên màn hình.

【Tài khoản tiết kiệm đuôi số 8848 của bạn vừa phát sinh giao dịch lúc 00:58 ngày 11/11, số tiền 88.888,00 tệ.】

Tôi chết lặng.

Thẻ này có liên kết với chế độ “thanh toán gia đình”, mật khẩu chỉ có tôi và Phương Hành biết.

Tôi lập tức mở ứng dụng mua sắm — một thông báo hiện ra: đơn hàng đã thanh toán.

Người thanh toán là tôi.

Địa chỉ nhận hàng, lại là ký túc xá đại học của Phương Dao.

Trong khoảnh khắc đó, máu trong người tôi như dồn hết lên đầu.

WeChat của Phương Dao lại hiện thêm tin nhắn — là một bức ảnh selfie cùng mấy cô bạn, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ.

“Cảm ơn chị dâu nha~ Chị tốt quá đi mất, yêu chị nè! Lần sau có đồ hay ho em lại nhờ chị nhé!”

Phía sau còn thêm một icon hôn gió.

Tôi nắm chặt điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch vì siết quá mạnh.

Tôi gọi cho Phương Hành.

Chuông reo rất lâu mới được bắt máy, âm thanh ồn ào, giống như đang ở KTV.

“Vợ à, sao vậy? Thanh toán xong rồi hả? Anh biết mà, vợ anh là người hào phóng nhất!”

Giọng anh ta đầy men rượu, cợt nhả và vô tâm.

“Phương Hành, anh nói cho tôi biết, anh đưa mật khẩu thanh toán của tôi cho Phương Dao à?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

“Ôi trời, nói gì mà đưa với không đưa. Chúng ta không phải người một nhà sao? Của em là của anh, của anh là của em gái anh.”

“Nó chỉ dùng tiền của em mua chút đồ thôi mà, có cần làm ầm lên không?”

“Thôi nhé, anh đang hát với sếp, đừng làm mất hứng. Ngủ sớm đi.”

Anh ta cúp máy, không cho tôi cơ hội nói thêm nửa lời.

Tiếng “tút tút” lạnh lùng vang trong tai.

Tôi không do dự, lập tức bấm “yêu cầu hoàn tiền”.

Sau đó tìm đến món đắt nhất trong đơn — một chiếc túi hàng hiệu hơn ba vạn tệ — và chọn “liên hệ người bán”.

“Chào bạn, đơn hàng này không phải do tôi thực hiện, tài khoản của tôi bị kẻ khác dùng trái phép. Vui lòng chặn đơn và ngừng giao hàng ngay.”