3
Còn em chọn anh, chẳng phải vì em nhìn thấy tiềm năng sao?”
Tôi đứng sững, tai ù đi vì những gì vừa nghe.
“Anh có thể cho em một cuộc sống đầy đủ, một thân phận thể diện.
Còn em, chỉ cần làm tốt vai trò bà Cao là được.”
Anh ta buông tay, chỉnh lại tay áo:
“Những chuyện bên ngoài chỉ là xã giao, cần gì phải coi là thật?
Bố em chẳng phải cũng có con riêng?
Mẹ em thì thông minh hơn nhiều, sao em không học bà ấy?”
Khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác như tim mình vỡ vụn.
Thì ra cuộc hôn nhân mà tôi xem là báu vật, trong mắt anh ta chỉ là một cuộc giao dịch lợi ích.
Mỗi chiếc áo tôi cẩn thận ủi, mỗi bữa tối tôi nấu, cũng không bằng một ánh mắt lẳng lơ của đối tác.
Hôn nhân đáng lẽ phải là đôi bên cùng thắng, chứ không phải là sự dằn vặt lẫn nhau.
Ánh mắt cuối cùng anh ta dành cho tôi:
“Nếu em còn tiếp tục làm loạn như vậy, anh sẽ xem xét lại việc duy trì mối quan hệ này.”
Tôi như cái xác không hồn lê bước trở về phòng bệnh, nước mắt cuối cùng cũng vỡ òa.
Khi mẹ đẩy cửa bước vào, tôi đang ngồi ngây ra nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng xuyên qua rèm, chiếu lên mặt tôi những bóng sáng đứt đoạn.
Nhưng vẫn không thể che nổi đôi mắt sưng húp và mái tóc rối bù.
Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống mép giường, ôm tôi vào lòng.
Mùi nước hoa quen thuộc xen lẫn mùi thuốc khử trùng tràn ngập trong mũi, khiến tôi không thể kìm nổi, bật khóc như một đứa trẻ trên vai mẹ.
“Phận mẹ con mình…” Bà nhẹ nhàng xoa lưng tôi, giọng nói mềm như lông vũ,
“Cứ thiếu đi một chút may mắn.
Nhưng so với những người bị tiểu tam ép đến mức nhảy lầu, mình vẫn còn may.
Còn tiền, còn con.”
Tôi ngẩng đầu, cố tìm trong gương mặt trang điểm kỹ càng của mẹ một tia oán hận.
Năm mươi tuổi, bà vẫn rạng rỡ như xưa.
Bộ đồ Chanel ôm trọn vóc dáng được chăm chút kỹ càng.
Không ai nghĩ bà đã có cháu ngoại học mẫu giáo.
“mẹ… tại sao mẹ không ly hôn?”
Tôi khản giọng hỏi.
Mẹ lấy phấn trong túi ra, nhẹ nhàng dặm lại lớp trang điểm cho tôi:
“Con gái ngốc, mẹ có lý do gì để giao cuộc sống nhung lụa cho mấy con đàn bà ngoài luồng chứ?”
Bà dừng lại một chút.
Gương mặt tôi tiều tụy phản chiếu trong hộp phấn sáng như gương.
“Nếu thật sự ly hôn, dì ghẻ bước vào, với tính con khờ khạo thế này, chẳng phải sẽ bị người ta ăn hiếp đến chết sao?”
Tôi chợt nhớ đến bác gái.
Năm đó, bác trai ngoại tình, bác gái làm ầm cả khu phố.
Giờ mới bốn mươi lăm tuổi mà mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt lúc nào cũng hằn học và cay độc.
Sau khi ly hôn, bác trai dọn luôn đến sống với bồ nhí.
Hai người anh họ tôi lớn lên trong sự uất ức hàng ngày của mẹ, giờ đến điện thoại của ba mình cũng không buồn bắt.
“Tuần trước, bác con đến vay tiền ba con.”
Mẹ đóng nắp hộp phấn lại, giọng nhẹ tênh như đang bàn chuyện thời tiết.
“Bà vợ mới vừa sinh thêm đứa nữa, mà công ty thì sắp phá sản.”
“Nói thật, nếu bác gái con biết điều hơn một chút, bây giờ vẫn là một quý bà nhà giàu có.”
Cửa phòng bệnh bật mở, y tá đẩy xe điều trị vào.
Mẹ đứng dậy nhường đường.
Chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay khẽ chạm vào tủ đầu giường, vang lên một tiếng “keng” trong trẻo.
Đó là món quà ba tôi mua từ một buổi đấu giá năm ngoái, giá trị bảy con số.
Tối hôm đó, tôi nằm nhìn trần nhà rất lâu.
Đến khi trời sáng, tôi lau khô nước mắt, nói với mẹ:
“Con muốn xuất viện.”
Chiều hôm đó, tôi làm thủ tục xuất viện và dọn về nhà ba mẹ tĩnh dưỡng.
Mỗi ngày tan làm, Cao Nguyên đều dẫn Đoá Đoá đến thăm tôi.
Anh luôn nhớ mua món bánh phô mai việt quất mà tôi thích nhất.
Chúng tôi ngầm hiểu với nhau rằng sẽ không nhắc lại cuộc cãi vã hôm đó, như thể cuộc xung đột đầy đau đớn ấy chưa từng xảy ra.
Khi mang thai được bảy tháng, ba tôi gặp tai nạn giao thông trên đường ra sân bay.
Tôi ôm bụng bầu chạy tới bệnh viện thì mẹ đã mặc đồ bệnh nhân, đang lau người cho ba.
Người từng tung hoành thương trường nay lại nằm bất động như một con búp bê cũ, đầy dây nhợ, trong phòng ICU.
“Gọi con hồ ly kia tới chăm đi.” Tôi cắn chặt môi, giọng cay nghiệt.
Mẹ không ngẩng đầu: “Con tưởng đang quay phim à?”
Bà thuần thục điều chỉnh tốc độ truyền dịch:
“Những lúc thế này, ai là người ở bên cạnh mới có tiếng nói khi chia tài sản về sau.”
Người thứ ba quả thực có đến một lần.
Cô ta mặc váy ngắn, giày cao gót không phù hợp hoàn cảnh, khóc lóc thảm thương ngay hành lang bệnh viện.
Trước mặt toàn bộ bác sĩ, y tá, mẹ tát cho cô ta một cái như trời giáng, rồi đuổi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Mỗi ngày tôi đều ôm bụng bầu nặng nề, đi đi về về giữa nhà và bệnh viện.
Đứa con trong bụng nghịch ngợm không ngừng, nhưng tôi không còn yếu đuối đòi Cao