Khi mọi người còn đang bối rối, chỉ có anh trai tôi là vẫn bình tĩnh như thường:

“Sẹo hay bớt đều có thể làm giả, nhưng huyết thống thì không.”

“Ai thật sự là máu mủ nhà họ Diệp, chỉ cần làm xét nghiệm ADN sẽ rõ.”

Nói xong, anh ôm lấy tôi, chắc nịch:

“Đừng sợ, để khoa học lên tiếng.”

Tôi đương nhiên chẳng hề sợ xét nghiệm ADN.

Chỉ không ngờ rằng, Tô Mạc Thanh còn ngang ngược hơn cả tôi tưởng.

Cô ta khoác tay Thẩm Văn Đình, hiên ngang nói với ba mẹ tôi:

“Làm thì làm, kết quả nhất định sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc!”

“Và, hôm nay tôi sẽ dọn vào đây ở luôn. Cái gì Diệp Bích Kiều có, tôi cũng phải có. Như vậy đến khi có kết quả, mọi người cũng đỡ áy náy với tôi hơn.”

Nhìn vẻ mặt đầy lý lẽ của Tô Mạc Thanh, ông bà và ba mẹ tôi nhất thời lúng túng.

Nhân lúc mọi người còn đang bất ngờ, cô ta lại ngang nhiên lao tới giật lấy bộ váy cao cấp trị giá hàng triệu mà tôi đang mặc:

“Cô chiếm vị trí của tôi bao nhiêu năm nay, đã đến lúc giao lại bộ váy này cho tôi rồi chứ?!”

Bố mẹ Thẩm Văn Đình bị lời cậu ta thuyết phục, cũng bắt đầu quay sang khuyên ba mẹ tôi.

Để phòng có hiểu lầm thật sự, trước khi có kết quả xét nghiệm ADN, Tô Mạc Thanh được sắp xếp tạm ở trong biệt viện của nhà họ Diệp.

3

Ngày hôm sau, Tô Mạc Thanh thay đổi hoàn toàn, đường hoàng khoác danh phận đại tiểu thư nhà họ Diệp, nắm tay Thẩm Văn Đình bước vào tập đoàn Diệp Thị, trước mặt mọi người tuyên bố:

“Tôi mới chính là người thừa kế của Diệp Thị, là vợ tương lai của Thẩm Văn Đình. Còn Diệp Bích Kiều chỉ là đồ giả mạo!”

“Từ nay về sau trong công ty này, mọi người nên suy nghĩ kỹ xem mình phải nghe lệnh ai!”

Thẩm Văn Đình mỉm cười đứng cạnh, ra mặt chống lưng cho Tô Mạc Thanh, khiến tất cả mọi người đều tin cô ta mới là tiểu thư thật sự.

Những nhân viên nịnh bợ thấy gió đổi chiều lập tức chạy theo, bắt đầu hùa theo cô ta:

“Không ngờ bình thường Diệp Bích Kiều kiêu ngạo như vậy, kết quả lại là kẻ trộm, trộm cả ba mẹ lẫn hôn phu người khác, đúng là không biết xấu hổ!”

Tôi không thèm nhân nhượng, xông tới giật phăng bảng tên của mấy kẻ đó:

“Ba mẹ tôi vẫn còn coi tôi là con ruột đây, các người lấy tư cách gì mà đòi xóa hộ khẩu của tôi? Không muốn làm nữa thì nói thẳng, tôi cho nghỉ ngay lập tức!”

Tiếc là một mình tôi cãi không lại cả đám người hùa nhau đạp xuống.

Đáng giận hơn, Thẩm Văn Đình chỉ khoác tay Tô Mạc Thanh, đứng bên cạnh xem trò vui.

Bao nhiêu năm nay, nhà họ Thẩm làm ăn thua kém nhà họ Diệp, vậy mà vì tình nghĩa từ bé tôi chủ động muốn nâng đỡ anh ta.

“Thẩm Văn Đình, đến chức vụ quản lý cấp cao của công ty mình tôi cũng nhường cho anh, sao anh lại đối xử với tôi như thế?”

Môi tôi run rẩy vì tức giận, hận không thể xé toạc đôi gian phu dâm phụ này tại chỗ.

Thế mà Thẩm Văn Đình chỉ hôn nhẹ lên má Tô Mạc Thanh, rồi lạnh nhạt nói:

“May mà có Mạc Thanh xuất hiện, mới gặp lần đầu mà cô ấy đã sẵn sàng thức trắng đêm trò chuyện với tôi. Quả nhiên, chỉ cô ấy mới là người thật lòng yêu tôi…”

Ngay trước mặt tôi, Thẩm Văn Đình vừa nói vừa để mặc Tô Mạc Thanh thẹn thùng đấm nhẹ vào ngực anh ta, còn cô ta thì thuận thế ôm lấy anh ta.

Tôi chỉ muốn tự tát mình thêm vài cái nữa, sớm biết Thẩm Văn Đình là hạng đàn ông này, thà năm đó để tôi chết cóng ngoài đường còn hơn.

Thấy tôi bị chèn ép đến mức không nói nên lời, Tô Mạc Thanh càng vênh váo ngạo mạn:

“Diệp Bích Kiều, đến cả thanh mai trúc mã của cô cũng dễ dàng yêu tôi, thì ba mẹ và anh trai cô, chẳng mấy chốc nữa cũng sẽ quay về bên tôi thôi.”

Đúng lúc này, trợ lý của Tô Mạc Thanh hớt hải chạy vào văn phòng, đưa cho cô ta một tập tài liệu:

“Kết quả giám định ADN đã có sớm hơn dự kiến!”

Chẳng bao lâu sau, Tô Mạc Thanh triệu tập tất cả thành viên trong gia đình đến công ty, chỉ đợi công bố kết quả từ trong phong bì hồ sơ.

Ông bà nội, ba mẹ và anh trai tôi đều hối thúc cô ta mau mở phong bì ra.

Nhìn thấy vẻ đắc ý như nắm chắc phần thắng của Tô Mạc Thanh, tim tôi lập tức thắt lại, vội vàng lao đến giật lấy tập hồ sơ, tự mình mở ra trước.

Nhưng khi nhìn thấy kết quả ghi rõ tôi không phải con ruột của ba mẹ,

toàn thân tôi như bị điện giật, run rẩy không ngừng.

Trong lòng như có sóng cuộn trào, tôi không kiềm chế nổi mà hét lên:

“Sao… sao lại như thế này được chứ?!”

4

Tờ giấy xét nghiệm từ từ rơi khỏi tay tôi.

Thấy vẻ mặt tôi sợ hãi đến ngây người, sắc mặt trắng bệch, Tô Mạc Thanh lao nhanh về phía trước, giơ cao tờ kết quả trong tay, đắc ý hét lớn:

“Mọi người nhìn rõ đi! Diệp Bích Kiều đã cướp mất cuộc đời của tôi! Tôi! Mới là đại tiểu thư thật sự của nhà họ Diệp!”