Đêm đó, Trì Nam Dịch điên cuồng chuốc rượu cho mình.
Anh ta uống đến mức nôn ra cũng không chịu dừng lại, vẫn cầm chặt ly rượu không buông.
Bên cạnh, Tạ Tư Tư khóc đến mắt sưng đỏ, giọng khàn đặc cố gắng khuyên ngăn.
“A Dịch, đừng uống nữa có được không? Nếu anh cứ tiếp tục như thế, sẽ phải nhập viện mất!”
“Anh đừng tự hành hạ bản thân vì một người đàn bà không biết điều, thích trèo cao như cô ta nữa!”
Nghe đến đây, đôi mắt mơ màng vì men say của Trì Nam Dịch bỗng lóe lên một tia tỉnh táo.
Anh ta đột ngột túm lấy cổ áo của Tạ Tư Tư, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn đầy hơi men.
“Không biết điều? Trèo cao?”
“Cô ấy gả, gả cho chú tôi… chẳng qua là, là vì muốn chọc tức tôi thôi!”
“Chúng tôi đã quen nhau hơn mười năm! Sao tôi có thể không hiểu cô ấy?”
“Cô ấy chỉ muốn tôi dỗ dành, chỉ muốn tôi dỗ dành cô ấy thôi!”
“Bây giờ tôi đi tìm cô ấy, chỉ cần ngoắc ngoắc tay, chắc chắn cô ấy sẽ quay về!”
Nói xong, anh ta liền loạng choạng đứng dậy, lao ra ngoài tìm Giang Mộ Tình.
Nói xong, Trì Nam Dịch hất văng chai rượu, loạng choạng đứng dậy, lảo đảo đi về phía cửa.
Tạ Tư Tư cắn chặt môi, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng, nhưng vẫn đành cắn răng chạy theo.
Chiếc taxi dừng trước biệt thự Nam Loan.
Trì Nam Dịch nhập mật mã, ngang nhiên xông thẳng vào.
Trong màn đêm yên tĩnh, những tiếng gõ cửa dồn dập vang lên không dứt, quấy nhiễu giấc ngủ của tất cả mọi người trong nhà.
Quản gia mở cửa, vừa thấy là anh ta, lập tức vội vàng gọi người đến dìu vào, sau đó xoay người định lên lầu thông báo cho Trì Nghiễn Châu.
Nhưng làn gió đêm phả vào mặt khiến Trì Nam Dịch tỉnh táo lại một chút, anh ta gạt tay đám người đang đỡ mình, nhất quyết đòi đi lên, còn liên tục đập cửa ầm ầm.
Trì Nghiễn Châu bị tiếng động làm phiền, mở cửa ra, ánh mắt lạnh lùng quét qua Trì Nam Dịch say khướt trước mặt.
Gương mặt anh lập tức phủ một lớp sương lạnh.
“Đưa cậu ta đi tắm nước lạnh cho tỉnh rượu.”
Quản gia nhận lệnh, lập tức cho người lôi Trì Nam Dịch vào phòng tắm.
Trong hành lang, chỉ còn lại một mình Tạ Tư Tư.
Cô ta cúi đầu, giọng nói run rẩy như sắp khóc.
“Chào… chào Trì tổng.”
Trì Nghiễn Châu liếc cô ta một cái, vừa định hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
“Sao lại ồn ào thế này?”
Nhìn thấy Giang Mộ Tình dụi mắt bước ra, đôi mắt lạnh lẽo của Trì Nghiễn Châu thoáng dịu đi, anh quay người ôm lấy eo cô.
“Chuyện nhỏ thôi, em đi nghỉ trước đi, anh sẽ xử lý xong ngay.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tạ Tư Tư theo phản xạ ngẩng đầu lên, liền trông thấy người mà Trì Nam Dịch nhắc đến suốt cả buổi tối, giờ đây lại đang nép trong lòng một người đàn ông khác, được anh ta che chở cẩn thận.
Nghĩ đến bao nhiêu công sức tính toán suốt thời gian qua đều uổng phí, kẻ mà cô ta căm ghét nhất giờ lại đang tận hưởng cuộc sống mà cô ta hằng ao ước, Tạ Tư Tư tức giận đến cực điểm, không nhịn được mà xen vào gây chuyện.
“Giang tiểu thư, thiếu gia biết hôm nay cô kết hôn, cả đêm đau lòng không dứt. Dù cô có giận anh ấy đến đâu, cũng không nên lấy Trì tổng ra làm cái cớ để tổn thương anh ấy như vậy chứ! Anh ấy đã đồng ý cưới cô rồi, sao cô có thể lật lọng như thế?”
Mới mấy ngày không gặp, cái tài ăn nói châm ngòi ly gián, ra vẻ đáng thương của Tạ Tư Tư đúng là ngày càng tiến bộ.
Giang Mộ Tình hơi nhướng mày, định lên tiếng, nhưng Trì Nghiễn Châu đã lạnh lùng cất giọng.
“Mồm miệng sắc bén lắm. Mai tôi phải hỏi đại tẩu xem, rốt cuộc là đã dạy bảo một người hầu lanh lợi thế nào mà giỏi nói chuyện như vậy.”
Nghe thấy hai chữ “đại tẩu”, toàn thân Tạ Tư Tư lạnh toát.
Bố mẹ Trì Nam Dịch vốn chẳng ưa gì cô ta, đã nhiều lần tìm cớ muốn đuổi cả nhà họ đi, chỉ có Trì Nam Dịch ra sức bảo vệ nên mới giữ được họ ở lại.
Nhưng nếu lần này Trì Nghiễn Châu đích thân đến nói chuyện, thì dù có trời sập xuống, e rằng cũng chẳng ai có thể cứu nổi nhà họ nữa.
Nghĩ đến đây, cô ta hốt hoảng biện bạch, nói năng lắp bắp, không còn giữ nổi dáng vẻ điềm tĩnh ban nãy.
“Không phải vậy đâu, Trì tổng! Tôi nói toàn bộ đều là sự thật! Người mà Giang tiểu thư muốn gả cho từ trước đến nay, luôn là thiếu gia nhà chúng tôi! Cả Kinh Bắc đều biết chuyện này mà…”
Còn chưa kịp nói hết câu, Giang Mộ Tình đã xoay cổ tay, dứt khoát giáng cho cô ta hai cái bạt tai.
Cô ra tay không chút nương tình, đánh đến mức Tạ Tư Tư xây xẩm mặt mày, hai bên má sưng vù, đỏ bừng như hai quả đào chín.
Chương 13
“Cô lấy tư cách gì mà đánh tôi?”
Bị hai cái bạt tai làm cho choáng váng, Tạ Tư Tư mất sạch lý trí, ngã bệt xuống đất, gào lên đầy kích động.
Giang Mộ Tình thổi thổi vào lòng bàn tay đang rát đỏ, thản nhiên liếc cô ta một cái.
“Một bạt tai, là vì lần trước cô lái xe tông vào tôi. Còn cái thứ hai, là để trả lại cô. Khó hiểu lắm sao?”
Nghe đến đây, ánh mắt của Trì Nghiễn Châu lập tức trầm xuống.
Anh cúi đầu nhìn người đang ngồi bệt dưới đất, ánh mắt sâu thẳm, không có chút giận dữ hay khinh thường, mà chỉ là một sự thờ ơ, lãnh đạm như đang nhìn một con kiến hèn mọn.
Khoảnh khắc đó, Tạ Tư Tư bỗng cảm thấy da đầu tê dại, lần đầu tiên trong đời, cô ta cảm nhận được cái gọi là tử vong cận kề.
Ngay lúc cô ta sắp suy sụp hoàn toàn, quản gia dẫn theo Trì Nam Dịch, người đã tỉnh rượu hơn phân nửa, từ trong bước ra.
Vừa nhìn thấy Giang Mộ Tình, anh ta liền loạng choạng lao đến, định túm lấy cô.
Nhưng Trì Nghiễn Châu đã lạnh lùng vung tay, gạt phăng bàn tay anh ta ra.
Tính khí thiếu gia nuôi dưỡng bao năm khiến Trì Nam Dịch không khỏi muốn nổi giận, nhưng khi ngước mắt lên thấy gương mặt quen thuộc kia, vẻ bực bội trên mặt anh ta lập tức biến thành sợ hãi.
“Chú… chú út.”
Đối với người cháu trai kém mình không bao nhiêu tuổi này, Trì Nghiễn Châu trước nay chưa bao giờ thể hiện uy thế trưởng bối.
Nhưng lúc này tâm trạng anh cực kỳ tệ, vì thế cũng không hề nể nang, thẳng thừng dạy dỗ ngay trước mặt mọi người trong nhà.
“Trì Nam Dịch, say rượu quậy phá đến tận nhà tôi? Còn dắt theo một con chó biết cắn người? Bản tính khó sửa vậy à? Hay cậu đã quên mất lời tôi từng nói—Trì gia không nuôi phế vật?”
Bầu không khí trong biệt thự chợt lạnh đến cực điểm.
Tất cả mọi người đều nín thở, co rút người lại, sợ lỡ lời hay động tác nào không đúng sẽ bị liên lụy.
Ngoại trừ Giang Mộ Tình.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Trì Nghiễn Châu tức giận đến mức này.
Cũng là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh Trì Nam Dịch, người luôn ngông cuồng, bất trị, bị áp chế đến ngoan ngoãn phục tùng. Không khỏi cảm thán—quả nhiên trời sinh một vật khắc một vật!
Giờ đã có người chống lưng, cô cũng chẳng cần nhẫn nhịn nữa, liền dứt khoát nói rõ ràng mọi chuyện.
“Trì Nam Dịch, nếu từ nay về sau anh phải gọi tôi một tiếng ‘thím út’, vậy có vài lời tôi cũng không ngại nói thẳng. Tôi không muốn dính dáng gì đến chuyện tình dây dưa, quấn quýt của anh và Tạ Tư Tư. Hai người có hợp có tan, đều chẳng liên quan gì đến tôi. Sau này đừng có vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Tôi đã có gia đình riêng, hơn nữa còn là trưởng bối của cậu. Sau này, dù có gặp mặt, tôi cũng mong cậu có thể giữ được sự tôn trọng tối thiểu dành cho tôi. Không cần phải cung kính, nhưng lễ nghi cần có vẫn không thể thiếu. Như vậy mới không để người ngoài dị nghị rằng Trì gia dạy con không nghiêm, cậu nói có đúng không?”
Vài câu nói đơn giản đã khiến Trì Nam Dịch tức đến mức gân xanh giật giật.
Anh ta vừa định phản bác, thì một giọng nói đầy uy lực khác vang lên khiến anh ta lập tức run lên bần bật.
“Không nghe rõ sao?”
“Nghe… nghe rõ rồi.”
Nhìn bộ dạng cúi đầu nhận lỗi của Trì Nam Dịch, Trì Nghiễn Châu cũng chẳng muốn phí lời thêm. Anh chỉ để lại một câu rồi nắm tay Giang Mộ Tình, bình thản trở về phòng.
“Đã hiểu rồi còn chưa đi? Hay muốn tôi gọi đại ca đến đón người?”
Trì Nam Dịch nào còn dám chậm trễ, lập tức kéo theo Tạ Tư Tư, như thể chạy trốn mà lao xuống lầu.
Biệt thự nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Giang Mộ Tình ngáp một cái, vừa nằm xuống giường liền bị Trì Nghiễn Châu kéo vào lòng.
“Chuyện tai nạn xe là thế nào? Vết thương trên trán là lúc đó bị à? Nói tôi nghe xem.”
Giang Mộ Tình không muốn anh lo lắng, chỉ cười cười định đánh trống lảng.
“Không sao đâu, chuyện qua rồi mà. Anh xem, em vẫn khỏe mạnh đấy thôi…”
Trì Nghiễn Châu vừa cầm điện thoại gọi bệnh viện sắp xếp kiểm tra, vừa nhíu mày, trực tiếp cắt ngang lời cô.
“Em bị thương, thì đó không phải là chuyện nhỏ.”
Nghe thấy sự lo lắng và quan tâm trong giọng điệu của anh, Giang Mộ Tình cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt lại muốn trào ra.
Nhưng cô cố nén lại, đem toàn bộ những chuyện xảy ra trong thời gian qua kể hết cho anh nghe, không giấu giếm điều gì.
“Sau khi hôn ước được định, em đã nghĩ đến việc phải nói rõ ràng với Trì Nam Dịch…”
________________________________________
Chương 14
Chiều hôm sau, Trì Nam Dịch đang mơ màng thì bị ai đó lay dậy.
Anh ta ôm đầu, cảm thấy đau như búa bổ, khó chịu mở mắt ra, còn chưa kịp nổi giận thì đã thấy Tạ Tư Tư khóc lóc sướt mướt trước mặt.
“A Dịch! Phu nhân muốn đuổi ba mẹ em, đuổi cả nhà em ra khỏi Trì gia! Anh mau nghĩ cách đi!”
Những ký ức hỗn loạn trong đầu anh ta lập tức tan biến sau câu nói này.
Trì Nam Dịch giật mình ngồi bật dậy, giọng nói đầy hoài nghi.
“Không thể nào!”
Vừa nói, anh ta lập tức cầm điện thoại lên gọi cho mẹ mình để xác nhận.
Nhưng điện thoại vừa kết nối, vừa mới nói được hai câu, mẹ Trì đã dứt khoát cúp máy.
“Chuyện này, không có gì để thương lượng!”
Giọng điệu kiên quyết như đinh đóng cột khiến Tạ Tư Tư càng khóc to hơn, ôm lấy anh ta, không ngừng cầu xin.
“A Dịch, thiếu gia, anh giúp em khuyên phu nhân có được không? Nhà em đâu có làm gì sai, em cũng chỉ muốn ở lại bên cạnh anh thôi mà! Anh hiểu lòng em đúng không?”
Thấy cô ta hoảng loạn đến mức suy sụp, Trì Nam Dịch không khỏi đau lòng. Sau khi dò hỏi được vị trí của mẹ mình, anh ta liền dẫn theo cả nhà họ Tạ đến thẳng Trì gia.
Vốn là một nơi yên tĩnh, hôm nay Trì gia lão trạch lại có rất nhiều người lui tới, từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả.
Trì Nam Dịch không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, vốn định chờ mẹ anh ra rồi nói chuyện.
Nhưng mới đứng chưa được vài phút, anh ta đã không chịu nổi lời khẩn cầu tha thiết của Tạ Tư Tư, quyết định cứng rắn xông vào.
Cánh cửa phòng khách bị đẩy mạnh bật mở, tất cả mọi người trong đại sảnh đều quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy từ người già đến trẻ của Trì gia đều có mặt, ngay cả ba mẹ Giang cũng đang ngồi ngay ngắn, đặc biệt là cảnh tượng Trì Nghiễn Châu và Giang Mộ Tình đang quỳ trước mặt ông cụ Trì để dâng trà kính bề trên, Trì Nam Dịch lập tức nhận ra đây không phải là lúc thích hợp.
Anh ta vừa định xoay người rời đi, nhưng mẹ Tạ lại chẳng hề biết điều, lập tức quệt nước mắt, quỳ sụp xuống trước mặt Trì phụ Trì mẫu, vừa khóc lóc vừa kể lể thảm thiết.
“Phu nhân, tôi và lão Tạ đã hầu hạ ông bà hơn mười năm, thiếu gia cũng do tôi trông nom từ bé! Sao bà lại không nói một lời đã muốn đuổi cả nhà chúng tôi ra ngoài? Nếu chúng tôi làm gì sai, xin bà cứ nói, chúng tôi sửa là được mà!”
Bị mấy người hầu làm ầm ĩ ngay trước mặt bao nhiêu khách khứa, sắc mặt của Trì phu nhân lập tức trầm xuống, đen như mực.
“Đủ rồi! Có chuyện gì thì về rồi nói! Đây là lão trạch, Tạ mẹ, bà quá đáng lắm rồi!”
Nghe đến hai chữ “lão trạch”, Tạ mẹ không những không dừng lại mà còn khóc lóc càng thê thảm hơn, thậm chí còn quỳ xuống trước mặt ông cụ Trì để kể khổ.
Chỉ trong chốc lát, nghi thức dâng trà vốn trang trọng bỗng biến thành một màn kiện tụng đầy ầm ĩ.
Cả nhà họ Tạ cứ nhất quyết đòi ông cụ đứng ra làm chủ, Trì phụ Trì mẫu tức đến mức choáng váng, nhưng vì lễ nghi và thể diện trước bao người nên không tiện trực tiếp cắt ngang.
Từ trước đến nay, ông cụ Trì luôn nhân hậu, chưa từng đối xử khắc nghiệt với người hầu, nên khi nghe chuyện này, ông nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Thấy ngay cả ông nội cũng lên tiếng, Trì Nam Dịch nhận ra tình hình không ổn. Anh ta không dám ho he thêm lời nào, chỉ liều mạng ra hiệu cho Tạ Tư Tư.
Nhưng Tạ Tư Tư, chìm đắm trong tuyệt vọng, lại hiểu nhầm ánh mắt của anh ta, cho rằng anh đã quyết định bỏ rơi mình. Cô ta dứt khoát cùng mẹ quỳ xuống, liên tục dập đầu cầu xin.
Ngay khi tình huống đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát, Trì Nghiễn Châu bất ngờ cầm chiếc cốc trên bàn, thẳng tay ném xuống ngay trước mặt nhà họ Tạ.
“Choang!”
Tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên chói tai, từng mảnh nhỏ văng tung tóe.
Bầu không khí hỗn loạn lập tức lặng ngắt như tờ.
Sau khi đỡ Giang Mộ Tình ngồi xuống, Trì Nghiễn Châu bước đến trước mặt ông cụ Trì, cúi người hành lễ.
“Ba, ba cùng bác trai bác gái lên lầu uống trà, trò chuyện đi. Chuyện này cứ giao cho con xử lý, con nhất định sẽ cho ba và mọi người một lời giải thích thỏa đáng.”
Chương 15
Có lời này của Trì Nghiễn Châu, ông cụ Trì đương nhiên yên tâm, liền dẫn theo thông gia rời khỏi phòng khách.
Trong phòng chỉ còn lại người của Trì gia.
Trì Nghiễn Châu ngồi ở vị trí chủ tọa, ánh mắt lạnh nhạt quét qua ba người đang quỳ dưới đất, giọng điệu không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.
“Tạ Tư Tư, tôi nhớ cô rất giỏi ăn nói. Vậy thì thay mặt cả nhà cô, nói rõ ràng mọi chuyện đi.”
Đối diện với vị gia chủ khiến ai nấy đều e sợ này, trong lòng Tạ Tư Tư tràn ngập bất an.
Nhưng cô ta cũng hiểu rằng, đây là cơ hội duy nhất của mình, chỉ cần càng nhiều người biết chuyện, cô ta càng có khả năng xoay chuyển cục diện.
Vì vậy, cô ta gạt đi nước mắt, quỳ thẳng lưng, từ đầu đến cuối kể lại toàn bộ câu chuyện.
Nghe xong, không chỉ những người thân trong Trì gia mà ngay cả đám vệ sĩ, người hầu đứng ở cửa cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt ngán ngẩm.
Thời đại nào rồi mà chỉ vì bị đuổi việc lại làm loạn đến mức này?
Không phải chỉ là mất việc thôi sao? Trên đời này thiếu gì chỗ làm? Cần thiết phải làm quá lên thế này à?
Chỉ có Trì Nghiễn Châu là từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên sắc mặt, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Anh gọi đại ca và đại tẩu đến, yêu cầu họ tập hợp tất cả người hầu trong nhà lại.
Ngay trước mặt mọi người, anh lạnh lùng đặt câu hỏi:
“Các người nghĩ thế nào về việc sa thải nhà họ Tạ?”
Nhắc đến vấn đề này, những người hầu vốn dĩ im lặng bỗng bắt đầu lên tiếng, lần lượt nói ra những điều họ luôn giấu trong lòng.
“Tôi thấy phu nhân làm vậy là hoàn toàn đúng! Tạ Tư Tư dựa vào việc được thiếu gia yêu thích mà ngày ngày vênh váo trong nhà. Cô ta còn dám lấy trộm trang sức, quần áo của phu nhân, ép chúng tôi không được nói ra, lại còn đổ lên đầu thiếu gia, nói là do cậu ấy lấy đi làm hỏng!”
“Tôi cũng thấy đuổi đi là phải! Tạ mẹ suốt ngày khoe khoang rằng con gái bà ta sắp được phượng hoàng bay lên cành cao, chuyện gì cũng đổ hết lên đầu chúng tôi, cả ngày lười biếng không chịu làm việc!”
“Tạ cha cũng vậy! Ông ta còn lén lấy quà của khách tặng cho gia chủ, bị phát hiện thì cứ nói là thiếu gia cho phép. Không biết đã bao nhiêu lần rồi!”
Những lời tố cáo nối tiếp nhau vang lên, khiến sắc mặt của ba người nhà họ Tạ càng lúc càng trắng bệch.
Trì Nam Dịch, người từ nãy đến giờ vẫn luôn nóng ruột lo lắng, giờ cũng không thể không im lặng. Sau khi nghe xong tất cả, vẻ mặt anh ta trở nên vô cùng khó coi.
Những người khác trong Trì gia, người thì phẫn nộ, kẻ thì lạnh lùng quan sát, nhưng không ai còn chút thương hại nào dành cho nhà họ Tạ nữa.
Giang Mộ Tình vẫn điềm nhiên ngồi đó, cầm chén trà nhấp một ngụm, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Kiếp trước, cảnh tượng này cũng từng diễn ra.
Nhưng khi đó, cô không tổ chức hôn lễ, Trì Nghiễn Châu cũng đang ở nước ngoài.
Trì Nam Dịch không cùng cô đến dâng trà, mà lại dẫn theo nhà họ Tạ xông vào lão trạch.
Ông cụ Trì vì tuổi cao mà dễ mềm lòng, nghe nhà họ Tạ khóc lóc kể lể liền trách mắng Trì phụ Trì mẫu ngay tại chỗ.
Dù Trì phụ Trì mẫu miễn cưỡng nhận sai, nhưng không lâu sau đó, họ vẫn tìm lý do khác để đuổi cả nhà họ Tạ ra ngoài.
Hơn nữa, họ còn bắt nhà họ Tạ bồi thường tổn thất, khiến cả nhà phải gánh một khoản nợ nặng nề.
Không còn đường xoay xở, cuối cùng Tạ gia buộc phải gả Tạ Tư Tư cho một kẻ chủ nợ để trừ nợ.
Đến năm thứ ba sau khi kết hôn, chồng của cô ta qua đời.
Số phận của Giang Mộ Tình cũng từ đó thay đổi.
Kiếp này, cô đổi sang liên hôn với một người khác, hướng đi của câu chuyện cũng hoàn toàn khác trước.
Ở cùng một khung cảnh, nhưng có Trì Nghiễn Châu ngồi đó, cô tin rằng mọi chuyện chắc chắn sẽ không còn giống như kiếp trước nữa.
Và sự thật đúng là như vậy.