Tôi hít một hơi sâu, trước mắt bắt đầu nhòe đi.

Khó trách bạn bè nào lần đầu gặp tôi cũng đều mở miệng gọi một tiếng “Tiểu Mạnh Anh”.

Họ đều sửng sốt nhìn tôi, rồi hỏi Giang Tứ:

“Mạnh Anh à?”

Tôi luôn nhẫn nại giải thích:

“Không phải.”

“Tôi chỉ trông hơi giống cô ấy.”

“Tôi tên là Tống Kim Hòa.”

6

Giang Tứ rất hiếm khi nổi giận trước mặt tôi.

Anh luôn bình tĩnh, điềm đạm.

Đây là lần đầu tiên anh lạnh mặt với tôi.

Chỉ vì Tống Kim Hòa.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu ra vì sao Giang Tứ không muốn công khai mối quan hệ giữa chúng tôi.

Vì sao bạn bè anh đều gọi tôi là “Tiểu Mạnh Anh”.

Vì cái tên anh nhẹ nhàng gọi mỗi khi ân ái… lại là “Anh Anh”.

Thấy tôi im lặng không phản ứng gì, ánh mắt Giang Tứ lạnh đi, giọng nghiêm nghị:

“Tống Kim Hòa.”

“Chuyện tôi nói, em suy nghĩ kỹ đi.”

Tôi khẽ cười, lau nước mắt nơi khóe mi, giọng nghẹn ngào:

“Giang Tứ.”

“Chỉ cần em đứng ra thay Mạnh Anh nhận cái scandal kia, thì em sẽ mất cơ hội nhận giải Nữ phụ xuất sắc nhất đúng không?”

Giang Tứ nhìn tôi, ánh mắt không gợn sóng:

“Đúng.”

“Tôi có thể bù đắp cho em bất cứ thứ gì, tài nguyên, vai diễn…”

Tôi cúi đầu, bứt bứt ngón tay:

“Rốt cuộc, ai mới là vợ anh?”

Giang Tứ khựng lại trong giây lát.

“Kim Hòa…”

“Cô ấy vì ngày hôm nay đã cố gắng rất lâu, không thể có sơ sót.”

Tôi nói:

“Để em suy nghĩ.”

Giang Tứ gật đầu:

“Ừ.”

“Trước sáu giờ tối cho tôi câu trả lời.”

7.

Còn chưa đến sáu giờ.

Giang Tứ vừa rời khỏi, studio của Mạnh Anh đã lập tức tung bài thanh minh:

【Gần đây, những tin đồn về cô Mạnh Anh do công ty chúng tôi quản lý là hoàn toàn không có thật, xin đừng lan truyền thông tin sai lệch.】

Ngay sau đó, các fan lớn của Mạnh Anh bắt đầu lên tiếng:

【Anh Anh độc nhất vô nhị, đừng gán ghép lung tung. Hãy đón chờ màn xuất hiện tối nay của cô ấy, sẽ có bất ngờ!】

Chiến dịch truyền thông của Mạnh Anh đến nhanh và dữ dội hơn tôi tưởng.

Một vài tờ báo lá cải bắt đầu đưa tin:

【Trong giới chẳng phải còn có một “Tiểu Mạnh Anh” sao? Làm chuyện bẩn rồi còn muốn đổ lên đầu chính chủ à?】

Studio của Mạnh Anh còn ấn like những bài viết đó, coi như ngầm xác nhận, phủi sạch trách nhiệm.

Chỉ trong chớp mắt, tin nhắn đổ về tài khoản của tôi như bão lũ.

Bình luận đầy rẫy những lời như:

【”Tiểu Mạnh Anh”? Cô xứng sao?】

【Đồ thế thân ghê tởm.】

Hạ Chu thấy tình hình trên mạng bắt đầu vượt tầm kiểm soát, lập tức gọi điện cho tôi:

“Kim Hòa, em đang ở đâu?”

Tôi gửi cô ấy một địa chỉ.

Chỉ một lát sau, cô ấy đã chạy tới, mặt mày căng thẳng đầy lo lắng.

“Cái đội ngũ của Mạnh Anh đúng là quá đáng thật sự.”

“Chị điều tra được rồi, người chống lưng cho cô ta chính là Giang Tứ.”

“Chúng ta… không động nổi người ta.”

“Nhưng tại sao chuyện bẩn thỉu cô ta làm lại bắt em gánh chứ?”

Cô ấy chống nạnh, bực dọc:

“Cùng lắm thì mình chơi tới cùng, ngay bây giờ lên Weibo đăng bài đính chính!”

Tôi kéo vạt áo của Hạ Chu lại:

“Đừng mà.”

“Hạ tỷ, em đã kết hôn. Ba năm rồi.”

Hạ Chu sững sờ, mặt tái mét:

“Em nói gì cơ?”

“Người đó là Giang Tứ.”

Cô ấy đứng ngây ra tại chỗ rất lâu.

“Đến hôm nay em mới nhận ra, ngay cả với anh ta, em cũng chỉ là một bản sao của Mạnh Anh.”

“Chuyện lần này, là anh ta ra mặt giúp cô ta.”

Hạ Chu nắm chặt lấy tay tôi:

“Kim Hòa.”

“Cùng lắm chị bỏ nghề!”

“Buổi trao giải tối nay, mình bùng nổ, vạch trần hết!”

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu:

“Chị ngốc quá, có hợp đồng ràng buộc đấy, mình không kham nổi tiền bồi thường đâu.”

“Giang Tứ là nhà đầu tư, anh ta có quyền lên tiếng.”

“Còn tụi mình thì không.”