Tôi là vợ kết hôn bí mật của Thái tử gia giới giải trí Bắc Kinh, sau khi tham gia một bộ phim về nữ phụ thế thân thì được đề cử giải Nữ phụ xuất sắc nhất.
Khi tôi tưởng rằng tình yêu và sự nghiệp đều thu hoạch song toàn, thì bạn gái cũ của Giang Tứ – Mạnh Anh – lại xuất hiện.
Mạnh Anh vướng vào một vụ bê bối tình ái, Giang Tứ lạnh nhạt nói với tôi:
“Cô ấy đã cố gắng rất lâu, sắp đoạt được Ảnh hậu rồi, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.”
“Chỉ cần em đăng bài nói rằng người trong ảnh là em, anh có thể đồng ý bất cứ yêu cầu gì của em.”
Mà tôi thì hoàn toàn không hề hay biết, Giang Tứ đã sớm âm thầm sắp xếp người xử lý scandal giúp Mạnh Anh.
Hóa ra, không chỉ trong phim, mà ngoài đời tôi cũng chỉ là một người thế thân.
Tôi bình tĩnh nói:
“Giang Tứ, em chỉ cần anh ký vào đơn ly hôn.”
1
Từ khi mới bước chân vào giới, tôi đã bị người ta gọi là “Tiểu Mạnh Anh”.
Tôi luôn nhẹ nhàng phản bác lại:
“Tôi tên là Tống Kim Hòa, tôi không phải Mạnh Anh.”
Mạnh Anh ba năm liên tiếp được đề cử Nữ chính xuất sắc nhất.
Cô ta là nữ minh tinh có tài nguyên tốt nhất, lưu lượng cao nhất trong giới.
Ngày Mạnh Anh về nước gây chấn động không nhỏ.
Ngay cả Giang Tứ – người xưa nay chẳng bao giờ quan tâm tới tin tức giới giải trí – cũng dán mắt vào đọc tin tức về cô ta.
Tôi nhìn thấy giao diện điện thoại của anh ấy dừng ở bài phỏng vấn của Mạnh Anh.
Tôi đóng mấy bộ phim, tuy không nổi đình nổi đám nhưng vẫn có một lượng fan ổn định.
Tối qua, quản lý nói nhỏ với tôi rằng có tin đồn tôi có thể sẽ được đề cử giải Nữ phụ xuất sắc nhất nhờ vai diễn thế thân trong phim mới.
Tôi đã vui mừng rất lâu.
Tôi hào hứng hỏi Giang Tứ:
“Anh xem phim mới của em chưa?”
Giang Tứ chỉ hơi nhấc mắt lên, lạnh nhạt đáp:
“Chưa.”
“Anh không có thời gian xem mấy thứ đó.”
Tôi chu môi, anh ấy trước nay chưa từng quan tâm.
Nhưng tối nay, anh lại thất thần nhìn tin tức về Mạnh Anh.
Nửa đêm, tôi choàng tỉnh giấc.
Bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng nơi hành lang.
Tôi từng nói mình không thích mùi thuốc lá, thế là Giang Tứ bắt đầu cai thuốc.
Nhưng lúc này, giữa hai ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, tàn đỏ sáng rồi tắt.
Tôi nghe thấy anh đang gọi điện thoại cho ai đó.
Khi tôi vừa định đẩy cửa kính ra thì bên kia điện thoại vang lên giọng nói:
“Giờ người thật đã trở về rồi, Tứ ca, nếu đã thích thì nên chủ động theo đuổi lại người ta.”
“Tìm một thế thân thì có ích gì chứ?”
Giang Tứ khẽ bật cười một tiếng.
Tôi đứng lặng tại chỗ, nín thở chờ câu trả lời của anh.
Nhưng anh lại im lặng.
Một lúc sau, anh nói:
“Cúp máy đây.”
Tôi nhanh chóng quay trở về giường, nhắm mắt lại.
Cảm nhận được động tác nhấc chăn lên nằm xuống bên cạnh.
Ngoài những lúc thân mật thể xác, anh chưa từng chủ động ôm tôi.
Giống như lúc này đây, giữa chúng tôi còn đủ chỗ để nằm thêm một người nữa.
Tôi và Giang Tứ luôn có một ranh giới rạch ròi.
Nói đúng ra, là anh luôn giữ khoảng cách rõ ràng với tôi.
Chưa từng cho phép tôi vượt qua ranh giới đó.
Dù chúng tôi đã kết hôn bí mật ba năm, tôi vẫn cảm nhận được rất rõ ràng.
Ba năm nay, tôi luôn mong muốn có một đứa con, nhưng Giang Tứ lại không thích trẻ con.
Anh từ chối tôi một cách dứt khoát.
“Kim Hòa, cả anh và em đều đang trong giai đoạn sự nghiệp thăng tiến.”
“Em chắc chắn là muốn có con vào lúc này sao?”
Tôi lắc đầu, cảm thấy anh nói đúng.
2
Lúc tôi chạy đến phim trường, quản lý Hạ Chu mặt mày phấn khích:
“Kim Hòa, tin tốt đây!”
“Nếu không có gì bất ngờ thì giải Nữ phụ xuất sắc nhất chắc chắn là của em rồi!”
Phía sau vang lên tiếng cười khẩy:
“Thật nực cười, một cái giải Nữ phụ cũng khiến cô ta vui thành thế này.”
“Nếu là Ảnh hậu như Anh Anh nhà chúng tôi mà đoạt giải phụ thì còn mặt mũi nào diễn tiếp nữa.”
“Thế thân thì mãi chỉ là thế thân thôi.”
Tôi khựng lại, xoay người.
Đối diện là một đôi mắt dài và đẹp.
Khoảnh khắc chạm mắt với cô ấy, tim tôi như ngừng đập vài giây, rồi nhanh chóng đập trở lại.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Mạnh Anh ngoài đời.
Trước đây tôi chỉ từng xem phim cô ấy đóng qua màn ảnh.
Hoặc đọc tin về cô ấy trên mặt báo.
Mạnh Anh nhướng nhẹ đôi mày, khẽ mỉm cười.
Tôi gật đầu, kéo khóe môi nở một nụ cười.
Quản lý của Mạnh Anh lên tiếng trách mắng người vừa nói:
“Được rồi, Tiểu Lâm.”
“Đừng nói bậy, Mạnh Anh nhà tôi từ lúc debut đến giờ chưa từng đóng vai phụ.”
“Mấy cái giải phụ này, đừng có mơ được dính đến cô ấy.”
Những lời tưởng như trách mắng ấy, nhưng lại là sự mỉa mai trắng trợn nhắm vào tôi.
Hạ Chu đứng sau lưng tôi, ghé tai thì thầm:
“Một người là trợ lý của Mạnh Anh – Lâm Tiểu Tiểu, người còn lại là quản lý Vương tỷ.”
Hạ Chu đi vòng lên trước tôi, chuẩn bị lên tiếng phản bác thì tôi nắm lấy tay cô ấy.
Tôi khẽ lắc đầu, thì thầm:
“Thôi đi.”
Cô ấy mấp máy môi, rồi ngậm miệng lại.
Đợi họ rời khỏi.
Hạ Chu đầy uất ức, giọng cũng mang theo tức giận:
“Kim Hòa, sao em không cho chị nói lại chứ?”
Tôi khẽ thở dài.
Tác phẩm duy nhất khiến tôi được nhắc tên cũng chỉ là một vai phụ.
Còn Mạnh Anh thì sớm đã đoạt đủ bộ đại giải.
Năm nay, ngôi vị Ảnh hậu nếu không có gì thay đổi thì chắc chắn là cô ta.
Nếu thực sự xé mặt nhau, người trong giới sẽ không ai đứng về phía tôi.
Giới giải trí, vốn là nơi tàn nhẫn như thế.
Sự tàn nhẫn ở đây, chẳng bao giờ cho ai một cơ hội để thở.
Ghi hình xong, Hạ Chu đưa tôi về nhà.
Cô ấy sáng mắt nhìn quanh khu chung cư:
“Kim Hòa, đừng nói là em gom hết cát-xê bao năm qua để mua căn hộ ở đây đấy nhé?”
“Giá nhà ở đây là đắt nhất thủ đô rồi đó!”
Tôi lắc đầu:
“Cát-xê của em chỉ đủ mua cái… nhà vệ sinh thôi.”
Chuyện tôi kết hôn, Hạ Chu không hề biết.
Nói đúng hơn là chẳng ai bên cạnh tôi biết.
Trước khi cưới Giang Tứ, chúng tôi đã ký hợp đồng.
Đã thỏa thuận rõ sẽ giấu kín hôn nhân.
“Thôi, không nói nữa.”
“Em phải nhanh đi tẩy trang, không mai thức dậy mắt thâm lại dọa người, mình còn phải đi dự lễ trao giải đó.”
Hạ Chu gật đầu lia lịa:
“Đúng đúng đúng, mau đi tẩy trang ngủ sớm!”
“Không được lén ăn vặt sau lưng chị đâu đấy!”
Tôi gật đầu:
“Biết rồi.”