Thịnh Hi là con gái rượu của nhà họ Thịnh – gia tộc giàu nhất, bị gia đình đưa ra ngoài để rèn luyện.
Lần đầu gặp được Bùi Dự Hoài, cô đang ngồi xổm bên lề đường trong khu thành phố cũ ăn mì gói.
Một chiếc Maybach màu đen dừng lại trước mặt cô, cửa kính từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt khiến biết bao tiểu thư quyền quý ở thủ đô mê mệt.
“Đi với anh nhé?” Bùi Dự Hoài cười lười biếng, “Làm bạn gái anh, anh nuôi em.”
Cô ngơ ngác nhìn anh, nước mì đổ ướt cả tay.
Cái “đi theo” đó kéo dài suốt năm năm.
Anh đưa cô về sống trong biệt thự cao cấp, cho cô xài thẻ phụ tùy thích, nửa đêm ba giờ chỉ vì cô nói “tự dưng thèm ăn”, anh lái xe khắp thành phố tìm mua bánh bao chiên cho bằng được.
Mọi người đều nói, Thái tử nhà họ Bùi điên rồi, lại đi cưng chiều một cô gái chẳng rõ lai lịch như thế.
Chỉ có một chuyện anh chưa bao giờ nhắc đến — kết hôn.
Thịnh Hi biết lý do.
Bởi vì cô đã tự bịa ra một thân phận thảm thương cho mình: bố nghiện rượu, mẹ bệnh nặng, nhà cửa rách nát. Với xuất thân như vậy thì sao xứng đáng bước chân vào hào môn nhà họ Bùi?
Vì thế, khi kết thúc kỳ “rèn luyện” kéo dài năm năm, việc đầu tiên cô làm chính là nói thật với anh về thân phận của mình, muốn cho anh một bất ngờ.
Nhưng khi vừa bước đến cửa phòng bao mà anh thường ngồi, lại nghe thấy tiếng hò hét chúc mừng náo nhiệt vang ra từ bên trong:
“Chúc mừng Dự Hoài! Có đủ cả trai lẫn gái rồi nhé!”
“Đứa thứ hai là con trai! Bác trai bác gái nhà họ Bùi chắc yên tâm rồi!”
“Nào nào nào, phải cạn ly này!”
Thịnh Hi như bị sét đánh, chết lặng ngay trước cửa.
Qua khe cửa khép hờ, cô nhìn thấy Bùi Dự Hoài đang bị đám bạn vây quanh, vẫn là nụ cười lười nhác quen thuộc ấy.
Một người bạn khoác vai anh, hạ giọng cười:
“Nói thật chứ, Dự Hoài đúng là cao tay! Trong nhà thì cờ đỏ không ngã, bên ngoài thì cờ màu bay phấp phới! Cô nhóc Thịnh Hi đó bị cậu mê hoặc đến thần hồn điên đảo, còn tưởng cậu là của riêng cô ta cơ đấy!”
Một người khác tiếp lời:
“Chuẩn luôn! Mà Dự Hoài cậu giấu kỹ thật đấy! Với Diệp Chẩm Tinh sinh tới hai đứa rồi, nếu hôm nay bên nhà họ Diệp không để lộ tin, bọn này còn bị cậu qua mặt mãi!”
Bùi Dự Hoài khẽ lắc ly rượu, giọng điệu không rõ cảm xúc:
“Trong nhà ép quá, phải có người thừa kế thôi. Chẩm Tinh… dù sao cũng là chỗ quen biết từ nhỏ, biết rõ gốc gác.”
“Thế còn Thịnh Hi thì sao…”
Anh im lặng một lúc, mới nhàn nhạt nói:
“Tôi yêu cô ấy. Điều đó không thay đổi. Nhưng các cậu cũng biết, hôn nhân của tôi không thể tự quyết. Kết hôn phải môn đăng hộ đối, sinh con cũng vậy.”
“Tiểu Hi rất tốt, chỉ là xuất thân quá kém, chỉ có thể nuôi ở bên ngoài. Còn chuyện cưới xin, sinh con, tôi đã có người khác chọn rồi.”
Từng chữ như lưỡi dao băng sắc nhọn, đâm thẳng vào tim Thịnh Hi.
Ngón tay đang vịn tường của cô lập tức siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay nhưng lại chẳng thấy đau.
Vì nỗi đau nơi lồng ngực đã quá sắc, sắc đến mức làm tê liệt mọi cảm giác.
“Tôi yêu cô ấy.”
“Nhưng xuất thân quá kém.”
“Chỉ có thể nuôi bên ngoài, cưới xin sinh con, tôi đã có người khác.”
Những lời ấy ong ong bên tai cô, khiến toàn thân run rẩy vì đau đớn.
Trong khoảnh khắc ấy, Thịnh Hi chợt nhớ đến bức thư họa treo trong nhà cũ của họ Thịnh – “Thế gian vạn vật, đều có thể định giá.”
Bố cô luôn nói đó là chân lý trong giới kinh doanh, ngày trước cô từng cười nhạo.
Nhưng giờ cô mới hiểu, thì ra trong lòng Bùi Dự Hoài, cô Thịnh Hi… cũng chỉ là một món hàng có giá mà thôi.
Một người phụ nữ chỉ xứng đáng được nuôi ở bên ngoài, một tình nhân không thể công khai!
Thật nực cười! Cô đường đường là thiên kim nhà giàu nhất nước, vậy mà lại bị dán cái mác “xuất thân quá thấp kém”.
Thịnh Hi không thể nghe thêm được nữa, loạng choạng bỏ chạy khỏi nơi khiến cô nghẹt thở đó.
Cô lảo đảo chạy đến cầu thang thoát hiểm, trượt người ngồi bệt xuống sàn theo bức tường lạnh toát, cuối cùng không kìm được mà bật khóc nức nở.
Nước mắt tuôn rơi như chuỗi ngọc bị đứt, không thể ngăn lại được, cô khóc đến toàn thân run rẩy, khóc đến mức không thể thở nổi.
Không ai biết, nhà họ Thịnh – gia tộc giàu nhất cả nước – có một quy định: trước khi người thừa kế chính thức tiếp quản sản nghiệp, bắt buộc phải ẩn danh rèn luyện năm năm, để trải nghiệm mọi mặt của cuộc sống.
Vì vậy, cô giấu đi thân phận, sống như một cô gái bình thường, ở trọ trong những căn phòng rẻ tiền nhất, ăn những bữa cơm đạm bạc nhất, chạy vạy vì đồng lương ít ỏi, mùa hè không có điều hòa, mùa đông không có máy sưởi, cô đều cắn răng chịu đựng.
Cô không ngờ lại bị người thừa kế của gia tộc giàu có nhà họ Bùi – Bùi Dự Hoài – phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh theo đuổi cô suốt nửa năm trời, dùng hết mọi sự lãng mạn và kiên nhẫn.
Ngày mưa, anh cởi áo vest che lên đầu cô, để bản thân ướt sũng. Khi cô sốt, anh thức trắng cả đêm trông nom, liên tục thay khăn và đo nhiệt độ. Chỉ vì một câu cô buột miệng khen sao baby đẹp, hôm sau văn phòng của cô đã chất đầy 999 bó hoa sao.
Ban đầu Thịnh Hi không có ý định yêu đương, bởi mục tiêu của cô chỉ là hoàn thành kỳ rèn luyện. Nhưng Bùi Dự Hoài đối xử với cô quá tốt!
Tốt đến mức, một người từng chứng kiến bao hào nhoáng giả tạo như cô – thiên kim nhà giàu – cũng bắt đầu hoang mang, lầm tưởng rằng, có lẽ, khi gạt bỏ tất cả thân phận và hào quang, thật sự có người yêu thương con người thật của cô – Thịnh Hi.
Cô vẫn nhớ nụ hôn đầu tiên của họ, anh mang theo hơi men dìu dịu, nhẹ nhàng đè cô lên mui xe, hơi thở nóng rực nhưng ánh mắt thì vô cùng tỉnh táo:
” Hi Hi, đừng né anh.”